Thật ra ai cũng hiểu rõ, cú quất roi của Úc Yên đâu phải do xúc động mà không kiềm chế được. Rõ ràng nàng ta cố ý đánh Diệp Lãm Thu.
Nhưng trước lời khuyên nhủ nhẹ nhàng ấy, Úc Yên lại không chịu bước xuống bậc thang. Nàng ta hằm hằm liếc kẻ tu sĩ nam rồi quay sang quát khẽ kẻ hầu bên cạnh: “Chúng ta đi!”
“Khoan đã!” Người cất tiếng lại là Diệp Lãm Thu. Cô đặt ngón tay cái lên chuôi kiếm, ánh mắt lạnh lẽo: “Ta đã cho các ngươi đi lúc nào?”
Không khí bỗng trở nên căng thẳng, như tên đã lắp vào dây cung.
Diệp Lãm Thu sao có thể để Úc Yên cứ thế rời đi dễ dàng? Cây roi kia không nói một lời đã vung thẳng vào người cô, thế mà nàng ta còn dám ra vẻ.
Về việc nên xử lý Úc Yên thế nào, Diệp Lãm Thu còn chưa kịp nghĩ cho thấu thì một giọng nam quen thuộc đột ngột vang lên, lạnh lùng như thể không cho ai phản bác.
“Úc Yên không tuân thủ môn quy, cấu kết với người khác làm hại đồng môn, đến chấp pháp đường chịu hai mươi roi Đả Thần Tiên, những kẻ đồng lõa còn lại mỗi kẻ chịu năm roi!”
Diệp Lãm Thu ngạc nhiên chớp mắt, gọi tên người vừa đến: “Đại sư huynh?”
Lê Xuyên chưa từng lộ diện, nay mặc áo trắng nhẹ nhàng đứng giữa tiểu viện của Diệp Lãm Thu.
Lê Xuyên gật đầu với cô, rồi trong tiếng hô đồng thanh “Đại sư huynh” vang lên từ bốn phía, hắn bước vào trong nhà.
Huyền Thanh Tông có nhiều vị đại sư huynh, các trưởng lão đều có đệ tử đầu tiên, nhưng người duy nhất được toàn môn công nhận, nhắc đến là nghĩ ngay, chỉ có thể là nam nhân trước mặt.
Sắc mặt Úc Yên tức thì trắng bệch, nàng ta choáng váng đến mức suýt không đứng vững.
Đả Thần Tiên là hình phạt nghiêm khắc nhất ở chấp pháp đường, roi quật thẳng vào thần hồn vốn mỏng manh, mỗi roi giáng xuống khiến người đau đớn tận xương tủy, phải mất vài ngày mới nguôi, huống hồ là hai mươi roi.
Cho dù Úc Yên có bao nhiêu đan dược quý hiếm đi nữa, cũng phải mất ít nhất vài tháng mới hồi phục.
Đám hầu cận còn lại chỉ biết than thầm, tự nhủ mình thật xui xẻo, nhưng chẳng ai dám cãi lại. Theo quy định trong môn phái, họ chẳng trách được ai, chỉ trách bản thân xui xẻo đụng phải người như Lê Xuyên.
Lê Xuyên hiện đang nhậm chức tại chấp pháp đường, nổi tiếng nghiêm khắc không thiên vị ai, dù là con gái của người đứng đầu môn phái, hắn cũng xử lý không sai một ly.
Úc Yên uất ức, cổ họng nghẹn lại, mắt hoe đỏ, giọng run rẩy: “Hình phạt này... có phải quá nặng rồi không?”
Lê Xuyên lạnh nhạt đáp: “Không phục, thêm năm roi.”
Úc Yên lập tức im bặt.
Diệp Lãm Thu thấy nàng ta bị phạt cũng không vui mừng vỗ tay, bởi vì trong lòng cô đang rất chột dạ.
Đừng quên, Ngao Văn Hạo vẫn đang bị cô giấu sau chum nước!
Trong đầu Diệp Lãm Thu xoay chuyển liên tục: chỉ riêng việc Úc Yên ức hiếp đồng môn như vậy đã bị phạt hai mươi roi, vậy cô lén đánh Ngao Văn Hạo thê thảm đến thế, thì tính sao đây?
Chỉ nghĩ đến thôi, lòng bàn tay cô đã vã mồ hôi, cô chậm rãi dịch lại gần chum nước, nhân lúc mọi người không để ý, lặng lẽ đá Ngao Văn Hạo vào góc khuất hơn. Sau đó ngẩng đầu nhìn Lê Xuyên, cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn vô tội.
Lê Xuyên đứng giữa căn phòng hỗn loạn, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị thoáng chùng xuống.
Đây là chuyện gì vậy chứ?
Những gì hắn thấy trước mắt đã đủ rối loạn, vậy những điều chưa thấy còn khủng khiếp đến thế nào?
Đặc biệt là khi đối diện với vẻ mặt gượng gạo cố làm ra vẻ vô sự của Diệp Lãm Thu, thậm chí cô còn cười lấy lòng hắn.
Điều ấy khiến người khác đau lòng.