Chương 43

Chương 43
Trước Sau
Khó khăn mà không than thở, chịu khổ mà không rơi nước mắt, lại còn biết cố gắng vươn lên - nhị sư muội mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những gì hắn từng nghĩ.

Diệp Lãm Thu dĩ nhiên không hề hay biết rằng, chỉ nhờ vào trí tưởng tượng của Lê Xuyên mà cô đã được gán cho một hình tượng chính diện đầy nghị lực. Nếu biết được, chắc chắn cô sẽ nói: Đại sư huynh, đã tưởng tượng thì tưởng tượng nhiều thêm chút nữa đi, cứ theo tiêu chuẩn ấy mà nghĩ về ta!

Tuy rất muốn tiếp tục trò chuyện với Lê Xuyên, nhưng Diệp Lãm Thu cũng lo Ngao Văn Hạo bất chợt tỉnh lại. Dù sao thì cũng đã gần nửa ngày trôi qua rồi.

Thế là cô đem toàn bộ mấy chuyện học hành chăm chỉ ngoài mặt ra kể nốt, sau đó đề nghị mình sẽ dọn dẹp lại một chút rồi đến Quan Hạc Nhai hội hợp cùng Lê Xuyên.

Lê Xuyên không có ý kiến gì, nơi này bừa bộn như vậy, quả thực cũng nên thu dọn một lượt.

Mà Lê Xuyên cũng không tiện ra tay, quả thật không thích hợp, dù sao nơi ở của Diệp Lãm Thu cũng là khuê phòng của nữ tu, cho dù bên trong gần như trống không.

Tiễn mắt nhìn Lê Xuyên dần biến mất thành một chấm nhỏ nơi cuối trời, Diệp Lãm Thu xác định xung quanh không còn ai mới vội vã đẩy chum nước ra.

Cô phải nhanh chóng tống cổ Ngao Văn Hạo đi.

Vừa dời chum nước, cô lập tức chạm phải một đôi mắt đang trừng trừng mở lớn, bốn mắt nhìn nhau.

“Mẹ kiếp!”

Diệp Lãm Thu lập tức vớ lấy cái xẻng.

Ngao Văn Hạo tỉnh rồi? Hắn tỉnh từ lúc nào? Vậy sao trước đó lại không phát ra tiếng động nào?

Nếu thế, cô chỉ còn cách dùng biện pháp vật lý để đánh cho hắn bất tỉnh thêm lần nữa thôi.

Nhưng rất nhanh, Diệp Lãm Thu liền nhận ra có điều bất thường.

Ngao Văn Hạo dựa vào góc tường, đôi mắt mở to trông có vẻ tỉnh táo, nhưng nhìn kỹ lại chẳng có chút thần sắc nào. Ánh mắt hắn vô hồn, rõ ràng là đang đối diện với cô, vậy mà chẳng có lấy một phản ứng, chẳng khác gì một con rối gỗ.

Trong lúc tâm trí hỗn loạn, Diệp Lãm Thu bất giác bật ra ba chữ trong đầu: “Thính Hoa Hương.”

Cô từng đọc thấy cái tên này trong đống truyện linh tinh của Sài Linh.

“Thính Hoa Hương” là một loại hương dược khiến người ta nhanh chóng ngất xỉu, nhưng điểm chính lại nằm ở giai đoạn sau khi tỉnh lại, kẻ trúng độc sẽ vô thức phục tùng một mệnh lệnh mà người khác truyền cho mình.

Tất nhiên, thứ này cũng chẳng đến mức nghịch trời như vậy.

Thứ nhất, sản lượng thấp, giá thành cao. Thứ hai, trong lúc thực hiện mệnh lệnh, chỉ cần bị ai đó hô lớn hoặc cơ thể bị lay mạnh sẽ khiến người trúng độc giật mình tỉnh lại. Loại hương này thường chỉ xuất hiện trong mấy quyển truyện hoang đường.

Diệp Lãm Thu càng nhìn càng thấy Ngao Văn Hạo giống y hệt với mô tả trong truyện kia.

“Đồ ghê tởm.”

Vẻ mặt Diệp Lãm Thu hiện rõ sự chán ghét, nhưng chỉ một giây sau đã chuyển thành nụ cười gian tà.

Cô còn đang rối đầu vì không biết làm sao đẩy được Ngao Văn Hạo ra khỏi phòng, bây giờ thì hay rồi, đã có cách.

Từng chữ một, Diệp Lãm Thu lên tiếng truyền mệnh lệnh: “Hãy đi tìm sư tôn của ngươi, Liệt Dương Chân Nhân, làm những chuyện ngươi từng muốn làm với ta.”

Tự gieo thì tự gặt, chẳng phải đó mới là kết cục hoàn hảo nhất sao?

Ngao Văn Hạo nhận lệnh liền đứng dậy, ngự kiếm bay thẳng về phía Tọa Vọng Phong. Nếu không nhìn kỹ ánh mắt hắn, chẳng ai nhận ra có điểm gì khác biệt với thường ngày.

Trong đôi mắt hồ ly của Diệp Lãm Thu lóe lên ánh sáng của kẻ thích hóng chuyện, trong lòng cô chỉ còn háo hức chờ xem kịch hay.

...
Trước Sau
BÌNH LUẬN (3)
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Chuẩn bị mở map mới rồi, hóng ghê

    1 tuần trước
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Bắt đầu mở map mới , hóng phết

    1 tuần trước
  • Ngọc Ánh

    Ngọc Ánh

    đang cuốn cái phải đi kiếm cám để đọc á

    3 tuần trước