Nếu so với Lê Xuyên thì Chu Cửu Dao kém hơn về ngoại hình. Y không đủ chuẩn của một “mỹ nam cổ điển”, nhưng ngũ quan sắc nét lại mang vẻ phóng khoáng như người ngoại tộc, khiến y dễ để lại ấn tượng đặc biệt.
Hơn nữa cổ áo y mở rộng, để lộ xương quai xanh cùng một chút cơ ngực, thật khó để không khiến người ta chú ý.
Điều này rõ ràng không phải do bị đánh mà lộ ra, mấy tu sĩ kia đánh người cũng đàng hoàng chứ không xé rách y phục, đây mới là phong cách quen thuộc của Chu Cửu Dao.
Mặc dù người tu đạo thường theo đuổi sự phóng khoáng, nhưng kẻ ăn mặc hở hang như vậy ngoài Hợp Hoan Tông thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Một vài tu sĩ kín đáo đỏ mặt, ánh mắt vừa muốn nhìn vừa ngại ngùng.
Diệp Lãm Thu khẽ nhíu mày. “...” Thật là một gã nam nhân lẳng lơ.
Cô bất giác liên tưởng đến mấy gã “trai bao” trong quán bar.
Với kịch bản “Long Ngạo Thiên” thu hậu cung bày ra ngay trước mắt, Diệp Lãm Thu nhìn cơ bắp của Chu Cửu Dao mà trong lòng không hề dậy sóng, chỉ thấy chán ghét cực độ.
Nếu Lê Xuyên là đóa sen băng trên núi tuyết, thì Chu Cửu Dao chính là loài hoa thạch nam.
Diệp Lãm Thu ghét nhất là hoa thạch nam, thứ mùi vị nồng nặc đến khó chịu.
Trong lúc Diệp Lãm Thu đang đánh giá, Chu Cửu Dao cũng nhìn về phía cô. Đôi mắt y bỗng mở to, chan chứa kinh ngạc, dù đang bị đánh vẫn ngẩn người.
Người đông như kiến, nhưng với kinh nghiệm từng ngắm không ít mỹ nhân, y vẫn nhận ra Diệp Lãm Thu ngay tức khắc. Chính vào khoảnh khắc ấy, y giật mình hiểu ra bản thân đã quá tự mãn khi cho rằng mình từng gặp đủ loại mỹ nhân.
Nữ tu áo xanh với dung nhan tuyệt thế đứng giữa núi rừng hoang vu, cỏ cây hoa lá xung quanh dường như chỉ để làm nền cho nàng. Ánh nắng chiếu xuống phủ lên dáng người cô một tầng hào quang, tựa như giây tiếp theo sẽ cất bước bay lên thành tiên.
Rõ ràng trông giống một tiên tử, nhưng nữ tu kia lại chẳng có chút lòng trắc ẩn nào trước lời cầu cứu của y. Cô đứng cao hơn nhìn xuống, thấy y đau đớn giãy giụa mà không thương xót, cũng không hề xúc động, trong đôi mắt chỉ có sự chán ghét sâu thẳm.
Cô nhìn y như nhìn một đống rác rưởi rồi dứt khoát quay người rời đi.
Thật là vô tình.
Chu Cửu Dao lại càng nhìn đến ngây ngất. Y thầm thì trong lòng: “Càng lúc càng thích rồi. Sư tỷ băng sơn cao lạnh, đúng gu của mình.”
Nếu những tu sĩ bên cạnh có thể nghe được tiếng lòng của Chu Cửu Dao chắc chắn sẽ giật mình. Nhưng điều còn đáng ngạc nhiên hơn là có người lại đối thoại với y.
Trong đầu Chu Cửu Dao vang lên giọng một người nam nhân lớn tuổi, đầy kinh ngạc: “Ngươi bị đánh thành như vậy mà còn có tâm trạng ngắm mỹ nhân sao?”
Chu Cửu Dao chẳng màng: “Chỉ là mấy tên tép riu giúp tiểu gia giãn gân cốt thôi, không làm gì được ta đâu.”
Diệp Lãm Thu đi ngược hướng, càng lúc càng rời xa đám đông. Cô không hề có ý định cứu Chu Cửu Dao, cứu làm gì cơ chứ.
Rõ ràng cô đã thấy y nhanh chóng dán một lá phệ tâm phù lên từng kẻ đã bắt nạt mình.
Phệ tâm phù như tên gọi sẽ khiến người ta cảm thấy đau đớn thấu tim. Loại bùa này rất khó vẽ, hiệu quả thì vô cùng tàn độc và bá đạo, cơn đau kéo dài suốt một ngày một đêm.
Ban đầu Diệp Lãm Thu chỉ mang tâm thế “kệ cho xong”, cô lười quan tâm, mặc y ra sao cũng được.
Cô muốn đi tìm Sài Linh chơi.
Thế nhưng dù đã đi xa, cô vẫn cảm thấy phía sau có một ánh mắt mãnh liệt bám chặt.
Như hình với bóng, dai dẳng ẩm ướt, dường như không thể rũ bỏ.