Vị đại năng tàn hồn kia nhìn y, thậm chí bật cười thành tiếng, khẽ lẩm bẩm: “...Một người bình thường sao lại bỗng dưng hóa điên thế này?”
...
Còn cô lúc này chẳng rảnh để đi “dạy học” cho Chu Cửu Dao.
Khi cô đưa ra cách chạy trốn, cuộc trò chuyện bỗng lặng đi một thoáng.
Rồi sau khi hoàn hồn, mọi người đồng loạt hô vang: “Đúng rồi!”, “Cũng phải!”, “Sao ta không nghĩ ra nhỉ.”
Ai nấy đều bừng tỉnh, đấu chính diện với Lăng Tiêu Tông làm gì, nhân sâm đang trong tay họ, cứ chạy là xong.
Cuối cùng, cả nhóm chọn ra một nữ tu sĩ vóc dáng nhỏ nhắn. Theo lời nàng ta, Liễu Diệp Kiếm của mình rất nhẹ, lại có hiệu ứng tăng tốc.
Sài Linh đứng bên cạnh, gương mặt đầy tự hào. Đúng vậy, người nghĩ ra ý tưởng thiên tài này chính là sư tỷ của nàng!
Khi nghe nữ tu sĩ cầm Liễu Diệp Kiếm khen: “Sư tỷ của ngươi thông minh thật đấy”, Sài Linh liền vui vẻ nói: “Sư tỷ của ta cái gì cũng biết...”
Cô lập tức ấn vai Sài Linh.
Phải khiêm tốn thôi, làm gì có ai cái gì cũng biết.
Trong mắt Sài Linh, chỉ cần cô có thể nghĩ ra được cách này đã là quá xuất sắc rồi, nhưng bất ngờ mà cô mang lại cho nàng chưa dừng ở đó.
Cô còn muốn lấy lại tiền bồi thường cho cây ăn quả.
Cô nghĩ: “Chuyện nào ra chuyện đó. Sư huynh sư muội trong cùng một tông môn thì chia sẻ linh thạch rộng rãi, còn đám người Lăng Tiêu Tông này nhất định phải bồi thường chứ.”
Việc đòi bồi thường cũng là cái cớ để che mắt, làm giảm sự cảnh giác của bọn họ.
“Ở đây cứ giằng co mãi cũng chẳng giải quyết được gì. Ta có cách phá vỡ cục diện này, nhưng trước tiên các người phải bồi thường cho cây ăn quả bị hư hại của ta.”
Sau khi bàn bạc xong với nhóm Huyền Thanh Tông, cô quay sang đối diện với người của Lăng Tiêu Tông.
“Các người gây ra lỗi mà không chịu gánh trách nhiệm, lại còn luôn miệng nói theo đuổi công bằng và chính nghĩa sao?” Giọng cô vang dội, ánh mắt sáng rực như đuốc.
Lời nói vừa thốt ra khiến mấy người đối diện đỏ mặt, ánh mắt bắt đầu lảng tránh.
Đám người Lăng Tiêu Tông trước nay vẫn khẳng định rằng bọn họ không chỉ vì cây nhân sâm nghìn năm mà còn vì công bằng, cố gắng đứng trên đạo đức.
Nhưng rõ ràng, đúng như cô nói, bản thân họ cũng chẳng làm được.
Thấy có tác dụng, giọng cô dịu lại: “Hơn nữa, nếu các người không đền linh thạch cho ta, làm sao có thể tin ta sẽ không thiên vị?”
Sự dao động trong lòng người của Lăng Tiêu Tông lộ rõ.
Chủ yếu là bởi bọn họ đã tiêu hao quá nhiều thời gian, vừa mệt mỏi vừa không có kết quả. Cãi nhau mãi chẳng đi tới đâu, đánh nhau thì ngang ngửa.
Có người khẽ nói với vị sư huynh dẫn đầu: “Hay là cứ thử xem?”
“Dù sao cũng không nhiều...”
Linh thạch để bồi thường cho cây ăn quả so với cây nhân sâm nghìn năm thì chẳng đáng là bao.
Trong mắt bọn họ, từ đầu đến cuối cô không hề có bất kỳ sự trao đổi hay liên lạc nào với nhóm Huyền Thanh Tông.
Sư huynh dẫn đầu cũng gật gù, thấy có thể thử xem, biết đâu có tác dụng.
Và đúng lúc cô vừa nhận linh thạch bồi thường, nữ tu sĩ được bọn họ cử ra bất ngờ ôm cây nhân sâm nghìn năm, ngự kiếm bay đi.
Người của Lăng Tiêu Tông sững sờ. Có kẻ theo bản năng hét lên: “Nàng ta chạy rồi!”
Rồi họ nhận ra, cô cũng chạy.
Nói chính xác hơn, cả nhóm Huyền Thanh Tông đã chuồn mất, còn tiện tay ném vài lá bùa để cản đường.
“...Các ngươi là cùng một phe ư?”
Đến lúc này, đám người Lăng Tiêu Tông mới bàng hoàng nhận ra mình bị lừa. Ai nấy đều trợn tròn mắt, sau đó vội vàng đuổi theo.
Nhưng đã bị bỏ xa, làm sao đuổi kịp.