Tin thứ hai: Ngao Văn Hạo của Tọa Vọng Phong bỏ mặc Úc Yên kiều diễm, người hắn thực sự ái mộ lại là sư tôn của mình - Liệt Dương Chân Nhân - khẩu vị nặng đến không thể tưởng tượng.
Không biết là hắn phát điên hay nhịn lâu quá sinh rối loạn, hắn ta đã hét to giữa đại điện: “Ngưỡng mộ đã lâu!”, “Trằn trọc không yên!”, “Chỉ mong được hôn một lần!” rồi hôn Liệt Dương Chân Nhân ngay trước mặt bao người khiến lão tức đến trắng bệch mặt mày.
Tọa Vọng Phong loạn thành một nồi cháo.
...
Còn tại Quan Hạc Nhai, không khí lại vô cùng hài hòa.
Lê Xuyên vừa nghe Diệp Lãm Thu luyện kiếm vừa tò mò hỏi: “Đại sư huynh, kiếm của huynh tự mang khí lạnh, sau này già rồi huynh có bị lạnh tay không?”
“...”
Lần này, Lê Xuyên không lạnh lùng ngắt lời Diệp Lãm Thu để cô tập trung, hắn thậm chí còn kiên nhẫn giải thích: “Chuôi kiếm không có hàn khí, ta cũng đâu có nắm vào thân kiếm.”
Trên gương mặt tuấn tú của hắn lộ ra vài phần bất lực: “Sư muội, ta tu theo đạo vô tình, chứ đâu phải đạo ngốc.” Hắn lại có thể để kiếm của mình làm bị thương chính mình sao?
Diệp Lãm Thu nhướng mày, ôi trời, mặt trời mọc đằng Tây rồi! Cô còn thấy đại sư huynh biết đùa nữa kia.
Vốn dĩ Diệp Lãm Thu là người thích trêu ghẹo, giờ được nước lại càng muốn lấn tới.
Cô đột nhiên nghiêm túc nhìn Lê Xuyên từ đầu đến chân, thấy hắn hơi khó hiểu thì bất ngờ lên tiếng: “Ngươi là thứ gì đi nữa, mau rời khỏi thân thể đại sư huynh của ta!”
Lê Xuyên lập tức nghiêm nghị giải thích: “Ta không bị chiếm xác...”
Nói được nửa câu, Lê Xuyên đã nhận ra ánh mắt ranh mãnh của Diệp Lãm Thu, làm sao hắn còn không hiểu mình vừa bị cô trêu chọc?
“Mau luyện kiếm đi.”
Từ đó, Lê Xuyên không tiếp tục trò chuyện phiếm cùng cô nữa, lại để mặc Diệp Lãm Thu líu lo một mình.
Nhưng ai cũng biết hắn hoàn toàn không thấy phiền.
Thậm chí, Lê Xuyên còn cảm thấy vui vẻ hơn đôi chút.
Hắn vẫn nhớ rõ trong khoảng nửa nén nhang chờ đợi Diệp Lãm Thu khi nãy, Quan Hạc Nhai im ắng đến mức khiến người ta khó chịu, hắn không thể ở lại đó thêm một khắc nào nữa.
Mà giờ đây, bên tai thỉnh thoảng vang lên giọng nói trêu chọc của một cô gái, dễ chịu biết bao.
Khóe môi Lê Xuyên khẽ cong lên rất nhẹ, đây mới là Quan Hạc Nhai mà hắn quen thuộc.
...
Diệp Lãm Thu nhìn chằm chằm vào thanh Sương Hàn Kiếm trong tay Lê Xuyên, lòng bắt đầu ngứa ngáy: Có khi nào cô cũng nên thay một thanh kiếm tốt hơn không?
Thật ra, đây chẳng phải lần đầu tiên Diệp Lãm Thu nghĩ vậy. Khi đến Điện Luận Kiếm, cô đã không ít lần thèm thuồng nhìn mấy thanh kiếm của người khác rồi.
Với kiếm tu, việc có một thanh kiếm tốt, thuận tay quan trọng đến mức không cần phải bàn cãi, nếu không tại sao nhiều người lại gọi kiếm là “vợ”, chẳng lẽ bọn họ thật sự có sở thích kỳ lạ sao?
Trước kia, Diệp Lãm Thu không đổi kiếm vì... nghèo.
Nhưng bây giờ, cô đã khác rồi.
Vừa mới nhận được hai ngàn viên linh thạch bồi thường từ Úc Yên , túi còn nóng hổi đây này!
Tâm trí Diệp Lãm Thu hoạt động trở lại. Lần này, cô thật sự có thể đổi thanh kiếm trong bộ quà tặng tân thủ của tông môn mà mình đang dùng.
Tuy vậy, tạm thời vẫn chưa đến lúc đổi được.
“Xin đừng chen lấn, vị sư huynh này xin hãy nhận lại viên hồi xuân đan của mình, sư tỷ chúng tôi chỉ nhận thư và hoa.”
Mặc dù hai ngày gần đây đều như vậy, nhưng khi nhìn thấy Sài Linh thành thạo nhận hoa, gom thư giúp mình, Diệp Lãm Thu vẫn không khỏi cảm thấy có chút mơ hồ.
Sài Linh sao lại giống người quản lý của cô quá vậy?