Thoại bản lỗi dính mực bán không được giá, vứt đi hay tặng cho Diệp Lãm Thu cũng chẳng khác gì nhau.
Lúc đầu Diệp Lãm Thu không nghĩ đến chuyện người khác sẽ xuất bản thoại bản cho mình.
Thứ nhất, phần lớn nhà sách đều cần tác phẩm của danh gia nổi tiếng, thứ hai, mạng nhỏ của cô cũng không biết đợi được đến năm tháng nào.
Ai ngờ lại gặp được một Trương Tỳ Hưu.
Diệp Lãm Thu hài lòng vỗ vỗ túi trữ vật bên hông, bên trong đã có tới mười bốn khối linh thạch.
Chắc không phải ảo giác, từ sau khi phát hiện ra cái hố lớn xinh đẹp kia thì vận may của cô bắt đầu tốt hơn.
"Ấy? Tiểu hữu, ngươi còn chưa để lại tên thật của mình kìa!"
Tiếng gọi vội vàng của Trương Tỳ Hưu vang lên sau lưng Diệp Lãm Thu, hắn đột nhiên nhớ ra chưa hỏi tên của Diệp Lãm Thu, liền từ trong cửa hàng đuổi theo ra.
Diệp Lãm Thu không quay đầu lại tiếp tục bước nhanh về phía trước, chỉ giơ cao cánh tay vẫy vẫy, mở miệng nói: "Vô danh."
Dùng cái này làm bút danh bắt nguồn từ hồi Diệp Lãm Thu còn nhỏ.
Diệp Lãm Thu phiên bản trẻ con không rõ ý nghĩa của hai chữ này, cô chỉ thấy cái tên này thường xuyên xuất hiện ở mục tác giả của thơ ca, tiểu thuyết, tranh vẽ.
Thế là trong lòng cô, vị đại lão tên Vô Danh này trở thành người lợi hại nhất.
Cũng cùng là người, sao vị này làm gì cũng xuất sắc vậy?
Đương nhiên sau này khi Diệp Lãm Thu đi học, cuối cùng cũng hiểu được "Vô Danh" căn bản không phải là tên người, mà chỉ người thân phận không rõ hoặc không muốn tiết lộ tên.
Giờ phút này Trương Tỳ Hưu đột nhiên hỏi đến cô, cô liền chợt nảy ra ý.
...
Nhiều năm sau, những kẻ "phượng hoàng nam" phụ tình trong giới tu chân bị "Vô Danh" đả kích sâu sắc đã bỏ ra số tiền lớn từ Trương Tỳ Hưu để tìm hiểu ngọn ngành chuyện hôm nay, cuối cùng kết luận.
Vị đại thần thoại bản này viết sách không vì tiền (mười khối linh thạch là cái thá gì), không vì danh (đã vô danh rồi, yêu cầu duy nhất là bán nhanh), thuần túy chỉ muốn trả thù xã hội!
...
Quan Hạc Nhai.
Trên vách đá kiếm quang lấp lánh, kiếm như ngân long bay múa, do người cầm kiếm xuất chiêu quá nhanh thỉnh thoảng vang lên tiếng xé gió, ngoài ra còn lẫn tạp tiếng líu ríu của thiếu nữ.
Giọng thanh niên lạnh lùng cắt ngang lời nàng: "Đừng phân tâm, đừng nói chuyện không liên quan đến kiếm."
Thiếu nữ chỉ im lặng một hơi, ngay sau đó vẻ mặt tự nhiên tiếp lời: "Đại sư huynh, ta ở dưới núi thấy không ít kiếm đẹp, nhưng hình như không cái nào đẹp bằng của sư huynh."
Lê Xuyên nhìn Diệp Lãm Thu trước mặt nhất thời á khẩu: [Hắn có ý đó sao?]
Không cho cô nói chuyện không liên quan đến kiếm, cô liền nói chuyện kiếm với hắn?
Diệp Lãm Thu vẻ mặt đương nhiên, ừ, chẳng lẽ không phải vậy sao?
Cô đã rất nghe lời rồi còn gì.
Không có gì sai cả.
Luyện kiếm trên vách núi chính là sư huynh muội Diệp Lãm Thu và Lê Xuyên, Diệp Lãm Thu lại tiếp tục "công lược" đại sư huynh Lê Xuyên.
Hiệu quả rõ ràng.
Diệp Lãm Thu tương tác với Lê Xuyên tuyệt đối không ít, trừ lúc ngủ và lúc đến chỗ sư muội ngồi chơi, Diệp Lãm Thu chỉ thiếu nước đóng đinh ở đây luôn.
Nhưng tiến độ "công lược" lại chậm bất thường.
Thời gian này Lê Xuyên vẫn vô cùng nghiêm khắc, không hề có ý định thân cận với Diệp Lãm Thu, đừng nói so với Sài Linh, Diệp Lãm Thu cảm thấy mấy con hạc xung quanh còn có tình người hơn Lê Xuyên.
Giờ phút này Diệp Lãm Thu vừa luyện xong một bộ kiếm pháp, cô thu kiếm tìm một hòn đá ngồi xuống điều tức, tiện thể quan sát Lê Xuyên.