Chương 35

Chương 35
Trước Sau
Hắn ta không chỉ là đệ tử lớn nhất của Liệt Dương Chân Nhân mà còn là người được con gái cưng của Liệt Dương Chân Nhân đem lòng yêu thích. Cả Tọa Vọng Phong cũng mặc nhiên xem hắn ta là người kế nhiệm vị trí đứng đầu.

Không chỉ vậy, Liệt Dương Chân Nhân lại rất thiên vị đồ đệ, cách hành xử vừa ngang ngược vừa độc đoán, đến mức ngay cả người đứng đầu môn phái đôi khi cũng phải đau đầu vì hắn ta.

Ngao Văn Hạo bị cô cắt ngang pháp thuật nên chưa kịp ra tay hãm hại, coi như hành vi chưa thành. Đến lúc đó, chắc chắn hắn ta sẽ ra sức ngụy biện, thêm vào đó là vài lần Liệt Dương Chân Nhân can thiệp, kết cục cũng sẽ chẳng phải chịu tổn thất gì lớn.

Vậy còn nửa năm qua nguyên thân bị quấy rầy thì tính thế nào?

Những hành vi cay nghiệt ấy thì phải làm sao?

Tự cô sẽ đòi lại từng phần!

Cơ hội trả thù đã bày ra ngay trước mắt, Diệp Lãm Thu chắc chắn sẽ không bỏ lỡ. Cô cười lạnh, chỉ vài động tác đã trói chặt Ngao Văn Hạo đang bất tỉnh như trói một con heo.

Diệp Lãm Thu không có ý định giết chết hắn ta. Trong môn phái có quy định, đồng môn không được tàn sát lẫn nhau. Cô còn muốn sống yên ổn ở Huyền Thanh Tông, đương nhiên sẽ không tự rước lấy phiền phức.

Hơn nữa, nếu giết Ngao Văn Hạo, đèn sinh mệnh tắt, Liệt Dương Chân Nhân ắt sẽ lần theo đầu mối mà tìm đến cô.

Nhưng nếu chỉ là cho hắn ta một trận no đòn thì vẫn có thể, mà hắn ta chắc chắn cũng chẳng dám mở miệng nói ra sự thật.

Tất nhiên Diệp Lãm Thu sẽ không dùng tay, vừa không hiệu quả lại dễ khiến hắn ta cảm thấy sướng.

Ánh mắt cô dừng lại trên cái xẻng sắt đặt trong sân. Cô xoay cổ rồi xoay cổ tay.

Sự khác biệt lớn nhất giữa con người và muông thú chính là biết dùng công cụ.

Cái xẻng ấy dùng rất tốt, Diệp Lãm Thu có thể cho năm sao khen ngợi. Cô chẳng nể nang gì, dốc toàn lực mà vung, toàn đánh vào những chỗ đau nhất trên thân người hắn ta.

Ngay cả khuôn mặt kia, Diệp Lãm Thu cũng không tha. Chẳng bao lâu sau, Ngao Văn Hạo đã bị đánh đến mức mặt mày chẳng khác gì đầu heo thật sự.

Đánh một hồi, Diệp Lãm Thu cũng thấm mệt. Cô chống xẻng thở dốc hai cái thì bên ngoài đã vang lên tiếng xôn xao.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên trong sân, theo cô đoán chắc cũng không dưới sáu người. Cô còn nghe rõ mấy từ quan trọng: Sư huynh Văn Hạo.

Tim Diệp Lãm Thu lập tức se lại.

Chẳng lẽ là người của Ngao Văn Hạo phát hiện hắn ta mất tích nên vội vã kéo đến? Sao lại nhanh như vậy?

Nhưng cũng trùng lúc những người khác vừa rời thuyền.

Nếu thật sự là người của Ngao Văn Hạo đến tìm, Diệp Lãm Thu liếc mắt nhìn Ngao Văn Hạo bị đánh đến thảm thương.

Mọi chuyện lập tức trở nên rắc rối rồi.

Dù vậy, phản ứng của Diệp Lãm Thu vẫn vô cùng nhanh nhạy. Việc cấp bách trước mắt là phải giấu người đi trước đã.

“Ai ở bên ngoài?”

Vừa giấu Ngao Văn Hạo, Diệp Lãm Thu vừa bình tĩnh cất tiếng, cố ý kéo dài thời gian.

“Rầm!” Đáp lại cô là nửa cánh cửa bị đá văng ra.

Nữ tu sĩ trẻ tuổi không chút lễ phép, đạp cửa xông thẳng vào, lập tức lọt vào tầm mắt Diệp Lãm Thu. Người vừa đến mặc bộ váy rực rỡ như lửa, trong tay cầm một cây roi dài phủ đầy gai đen như mực, trên người và trên đầu đều đeo đầy những pháp khí phòng ngự quý giá. Cô ta có gương mặt trái xoan chuẩn mực, lẽ ra phải mang nét đoan trang dịu dàng, thế nhưng giữa hàng mày và ánh mắt lại ánh lên vẻ kiêu căng ngạo mạn.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (3)
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Chuẩn bị mở map mới rồi, hóng ghê

    1 tuần trước
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Bắt đầu mở map mới , hóng phết

    1 tuần trước
  • Ngọc Ánh

    Ngọc Ánh

    đang cuốn cái phải đi kiếm cám để đọc á

    3 tuần trước