Chương 48

Chương 48
Trước Sau
Khi Diệp Lãm Thu đáp: “Không cần đâu, ta còn có việc khác phải làm.” Rõ ràng muốn nhanh chóng vào thẳng chủ đề thì Trương Tỳ Hưu liền quýnh quáng, nói như van nài:

“Trà nếu người không thích thì thôi không ép, nhưng ngồi thì cũng phải ngồi một chút chứ, người là quý khách của tiệm mà. Có phải ghế không vừa ý không, nếu không hài lòng thì người cứ ngồi lên đầu ta cũng được.”

Diệp Lãm Thu liếc mắt nhìn cái đầu nhẵn bóng như quả cầu của Trương Tỳ Hưu: “...”

Cô chẳng buồn khách sáo, nói thẳng: “Ngươi không định đưa linh thạch cho ta, còn muốn ta trả ngược lại một vạn thì cứ nói cho rõ.”

Ghế vàng cô không dám ngồi vì sợ Trương Tỳ Hưu giở trò, đã thế hắn còn dám nói cô ngồi lên đầu hắn? Vậy thì chẳng phải sẽ phải bồi thường một đống linh thạch rồi còn bị bắt viết truyện không công nửa đời người sao!

Diệp Lãm Thu làm bộ muốn rời đi, giọng cười lạnh: “Trương chưởng quầy, ngươi làm ăn như vậy đúng là quá thiếu thành ý, ta đành phải để Thương Hội đứng ra xử lý thôi. Còn về truyện mới, ta sẽ giao cho Tàng Thư Các vậy, bên đó có vẻ rất có lòng.”

Nói dối thôi, Tàng Thư Các dù thật sự có ý đó cũng không liên lạc được với Diệp Lãm Thu.

Nhưng cô không hề lo, truyện đã nổi rồi, chỉ cần cô chủ động tìm tới thì Tàng Thư Các nhất định sẽ hoan nghênh hết mực.

Tàng Thư Các vốn là nhà sách lớn nhất vùng này, thế lực vượt trội hoàn toàn so với sự nghiệp viết truyện của Trương Tỳ Hưu.

Quả nhiên Trương Tỳ Hưu hoảng hốt giữ cô lại, nở nụ cười lấy lòng:

“Đừng giận, ta nào dám có ý khác, người xem chỗ linh thạch này đi, tổng cộng một ngàn tám trăm tám mươi tám khối, truyện mới của người nếu đã viết rồi thì nhất định phải đưa cho ta nhé. Người xem, nhà ai đối đãi với người viết như ta chứ, Trương Tỳ Hưu ta làm ăn lấy chữ tín làm đầu.”

Diệp Lãm Thu lạnh nhạt cắt ngang: “Ta xem hóa đơn rồi, trên hóa đơn của ngươi ghi rõ là một ngàn chín trăm linh ba khối linh thạch.”

Diệp Lãm Thu mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào hóa đơn Trương Tỳ Hưu vừa đưa, tuy không biết dùng bàn tính, nhưng chữ thì cô vẫn đọc được.

Trương Tỳ Hưu bị vạch trần chuyện giở trò gian lận ngay tại chỗ, vậy mà vẫn có thể lươn lẹo nói được vài phần có lý. Hắn cười hì hì: “May mắn thôi, haiz, chẳng phải tất cả vẫn là để cầu một chút may mắn đó sao?”

Diệp Lãm Thu mặt lạnh tanh: “Truyện mới thì không có nữa.”

May mắn mà lại còn bớt đi một phần lẻ, sao không thấy hắn bù thêm vào?

Truyện mới đối với Trương Tỳ Hưu chẳng khác nào vòng kim cô đối với Tôn Ngộ Không, hắn ta lập tức ngoan ngoãn. Vừa nói vừa khúm núm cầu xin: “Đừng đừng đừng cô nương, ta sai rồi, ta đưa thêm phần còn lại ngay đây.”

Diệp Lãm Thu xác nhận số linh thạch không sai, vẻ mặt không thay đổi nhưng trong lòng đã hoa nở đầy cành. Nhiều hơn cô tưởng tượng rất nhiều!

Việc truyện của cô có thể nổi tiếng là một niềm vui hoàn toàn bất ngờ. Ban đầu cô viết chỉ để cứu rỗi cái đầu óc mê yêu đương của Sài Linh, tiện thể thì không có tiền, không có giấy. Ai ngờ lại kiếm được bộn như vậy.

Tuy không so được với số tiền mà Úc Yên từng đưa, nhưng cũng đủ thấy tiểu thư nhà giàu đúng là kiểu người vừa ngốc vừa lắm tiền.

Đối với chuyện kiếm tiền, Diệp Lãm Thu không hề có lý do để từ chối. Cô cất kỹ túi linh thạch, nhìn Trương Tỳ Hưu bằng ánh mắt đầy nhiệt tình: “Truyện mới có thể đưa cho ngươi, nếu bán chạy thì phải chia thêm hoa hồng cho ta. Còn nữa, nói cho ta biết nơi nào có thể mua được kiếm vừa rẻ vừa tốt, ta biết ngươi chắc chắn có đường dây.”
Trước Sau
BÌNH LUẬN (3)
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Chuẩn bị mở map mới rồi, hóng ghê

    1 tuần trước
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Bắt đầu mở map mới , hóng phết

    1 tuần trước
  • Ngọc Ánh

    Ngọc Ánh

    đang cuốn cái phải đi kiếm cám để đọc á

    3 tuần trước