Diệp Lãm Thu lúc này vẫn còn bận để tâm đến người trốn sau chum nước, hơi mất tập trung nên phản ứng không nhanh nhạy.
“Gì cơ?” Cô ngơ ngác hỏi lại.
Lê Xuyên nhíu mày chặt hơn: Đứa nhỏ này bị dọa ngốc rồi.
Hắn đã không còn chờ đợi câu trả lời nữa.
Có gì cần hỏi nữa chứ, rõ ràng như vậy rồi.
Thế nên Lê Xuyên liền nghiêm túc nói với Diệp Lãm Thu: “Sau này nếu lại có chuyện như thế xảy ra, hãy đến tìm ta.”
Câu này, Diệp Lãm Thu nghe rõ ràng từng chữ một. Ngao Văn Hạo cũng lập tức bị cô gạt ra khỏi đầu.
Niềm vui đến bất ngờ như pháo hoa giữa trời tối!
Hôm nay là Tết sao? Vì sao tin tốt cứ liên tiếp đổ ập xuống đầu cô thế này?
Lời của Lê Xuyên chẳng phải là ám chỉ hắn bằng lòng che chở cho cô dưới đôi cánh mình, tức là cô đã được liệt vào phạm vi người thân của đại sư huynh rồi sao?
Bao nhiêu ngày qua, cô vất vả cố gắng tiếp cận Lê Xuyên đều không thuận lợi, vậy mà không ngờ lần bị bắt nạt gây sự hôm nay lại trở thành một bước ngoặt lớn.
“Cảm ơn đại sư huynh!”
Diệp Lãm Thu trong lòng cảm khái khôn nguôi, cảm thấy đoạn đường chờ đợi cuối cùng cũng có hồi đáp, cô thậm chí muốn khóc.
Kế hoạch bảo vệ quả thận - thành công!
Trong mắt Lê Xuyên, hắn lại bắt đầu tự suy diễn: Chỉ mới nói một câu thôi, vậy mà đã khiến sư muội xúc động đến thế? Thậm chí còn vui mừng như đứa trẻ được phát kẹo.
Một cảm giác tự trách len lỏi trong lòng Lê Xuyên. Lần đầu tiên trong đời, hắn bắt đầu nghi ngờ liệu mình có xứng làm đại sư huynh hay không.
Nghĩ kỹ lại, hắn bỗng nhận ra bản thân hoàn toàn không biết gì về sở thích hay các mối quan hệ xung quanh vị nhị sư muội này.
“Dạo gần đây ngoài luyện kiếm, ngươi còn làm gì khác không, có thể kể cho ta nghe một chút không?”
Lê Xuyên không có chút kinh nghiệm nào trong việc giao tiếp hằng ngày với huynh muội đồng môn, nên câu hỏi này với hắn mà nói là vô cùng khó khăn. Hắn do dự thật lâu, cuối cùng vẫn mở lời.
Tuy hơi ngập ngừng, giọng nói lại có phần gượng gạo.
Diệp Lãm Thu lại lần nữa kinh ngạc, đại sư huynh tu Đạo Vô Tình cuối cùng cũng muốn tìm hiểu cô rồi sao?
Tốt quá rồi! Tốt lắm! Tất nhiên là được chứ!
Cô lập tức mang dáng vẻ học sinh tiểu học tham gia tiết học mở, quyết tâm để lại ấn tượng thật tốt trong mắt thầy giáo, à không, trong mắt đại sư huynh.
Nhưng nhất định phải chọn việc không liên quan đến viết truyện.
Sau một hồi suy nghĩ, Diệp Lãm Thu lựa chọn câu trả lời: “Gần đây ta có đến Truyền Công Đường học mấy ngày.” Dù mục đích chính là để lấy giấy.
“Cũng đã đến Điện Luận Kiếm đấu vài trận, thu hoạch không ít.”
Nếu nhìn từ góc độ của Diệp Lãm Thu thì câu này hoàn toàn đúng, đương nhiên nếu đứng trên quan điểm của “Liên minh nạn nhân của gián lớn” thì đó chẳng phải đấu kiếm, mà đơn thuần là so độ mặt dày.
Lê Xuyên ở một bên khẽ gật đầu, trong mắt ánh lên vài phần tán thưởng.
Hắn vẫn còn nhớ rõ lần trước Diệp Lãm Thu từng hỏi hắn về Điện Luận Kiếm, chỉ là không ngờ sau đó cô lại quay về cắm đầu vào nơi đó luyện võ.
Trong lòng Lê Xuyên dâng lên một cảm xúc cảm phục: Nhị sư muội này tuy gặp nhiều khó khăn nhưng không oán than, không trốn tránh, trái lại còn đối mặt, kiên cường tiến về phía trước. Trước giờ cô chưa từng than vãn với ai, ngày nào trên mặt cũng mang theo nụ cười. Nếu không tận mắt chứng kiến hôm nay, có lẽ hắn sẽ mãi mãi không biết cô đã phải chịu đựng những gì.