Chương 19

Chương 19
Trước Sau
Trong cửa hàng quả thực có rất nhiều giấy Tuyên đẹp, và có cả loại đã đóng thành tập, Diệp Lãm Thu rất nhanh đã ưng ý một loại.

Nếu mua loại này thì trực tiếp tìm người viết chữ đẹp sao chép lại là được.

Chưa đợi Diệp Lãm Thu mở miệng hỏi giá, tiểu nhị đã lên tiếng, hắn liên tục khen ngợi Diệp Lãm Thu: "Tiên tử không chỉ khí độ phi phàm, mắt nhìn cũng tuyệt vời, loại giấy này thêm bột ngọc trai Nam Hải, chất liệu mịn màng tinh tế, chỉ bán ba trăm linh thạch!"

Diệp Lãm Thu thản nhiên đáp một câu, ánh mắt lại chuyển sang một loại bên trái.

"Cái này thì sao?"

"Đồ vật tầm thường quả nhiên không lọt vào mắt tiên tử, đây là bảo vật trấn điếm của cửa hàng chúng tôi, một cây đàn hương vạn năm chỉ làm ra mười tờ, một tờ một nghìn linh thạch."

Tiểu nhị mỗi ngày tiếp xúc rất nhiều người, tự nhiên cũng rèn luyện được khả năng nhìn người rất giỏi.

Nữ tu đeo mặt nạ trước mặt dù mặc đồ bình thường, thậm chí có thể nói là giản dị, nhưng nàng đối diện với giấy giá cao lại không hề nao núng, ngữ khí trấn định, phải biết rằng không ít đại tu giàu có nghe thấy giấy giá một nghìn linh thạch một tờ cũng khó tránh khỏi trợn mắt há hốc mồm, tu sĩ bình thường càng sẽ mặt đỏ tai hồng vội vàng bỏ chạy.

Vì thế tiểu nhị khẳng định: Vị nữ tu này chắc chắn không tầm thường.

Còn về việc ăn mặc giản dị?

Quan niệm lỗi thời rồi! Càng là đại năng hoặc con cháu thế gia càng thích ăn mặc kín đáo, đó gọi là không đi theo lối mòn, của không lộ ra ngoài!

Cho nên khi Diệp Lãm Thu nói không có ý định mua chuẩn bị rời đi, tiểu nhị không những nhiệt tình không giảm mà còn chủ động tiễn Diệp Lãm Thu ra cửa, còn chỉ vào cửa hàng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở ân cần.

"Cửa hàng này Tiên tử không cần xem đâu, nhà hắn bán toàn hàng bình thường, thậm chí còn có giấy rẻ bốn khối linh thạch."

Đúng như hắn đoán, Diệp Lãm Thu quả nhiên nhíu mày đổi bước: "Vậy không đi nữa."

Cô cách xa cái cửa hàng giấy rẻ kia bao xa thì hay bấy nhiêu.

Tiểu nhị gật đầu, đúng rồi.

Ngay sau đó hắn liền nghe thấy vị nữ tu thâm tàng bất lộ này lẩm bẩm, ngữ điệu mang theo chút sợ hãi: "Ta thật sự chỉ có bốn khối linh thạch."

Tiểu nhị: ???

...

"Vậy thì hơi khó rồi."

Diệp Lãm Thu sau khi hiểu rõ giá giấy liền lang thang trên phố trầm tư, toàn bộ gia sản của cô cũng chỉ mua được một tờ giấy kha khá.

Hay là, lại tìm Truyền Công Đường tài trợ chút?

Thực ra Truyền Công Đường hoàn toàn không biết chuyện họ đã "tài trợ" cho Diệp Lãm Thu.

Truyền Công Đường của tông môn hơi giống giảng đường đại học, định kỳ có các trưởng lão giảng bài, bất kể đệ tử nội môn hay ngoại môn đều có thể đến nghe.

Diệp Lãm Thu vì kiếm chút giấy bút mà đã đến nghe hai buổi.

Đương nhiên Diệp Lãm Thu không cho rằng mình làm vậy thì có gì sai, cô cũng không chỉ vì bản thân, dù sao nam chính bạch nhãn lang đã muốn giết thì không ai thoát được.

Giấy của Truyền Công Đường hơi tệ, nhưng có còn hơn không.

Diệp Lãm Thu đã chuẩn bị xong, thôi thì dùng tạm vậy, ai bảo nó miễn phí chứ.

Cho đến khi vài tiếng oán trách truyền đến, dập tắt ý định tiếp tục bòn rút lông dê tông môn của Diệp Lãm Thu.

"Trương Tỳ Hưu đúng là gian thương, trách sao tên là Tỳ Hưu, chỉ vào không ra, kiệt tác đổ mồ hôi sôi nước mắt của ta hắn vậy mà chỉ chịu trả mười khối linh thạch, nực cười!"
Trước Sau
BÌNH LUẬN (3)
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Chuẩn bị mở map mới rồi, hóng ghê

    1 tuần trước
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Bắt đầu mở map mới , hóng phết

    1 tuần trước
  • Ngọc Ánh

    Ngọc Ánh

    đang cuốn cái phải đi kiếm cám để đọc á

    3 tuần trước