Chương 46

Chương 46
Trước Sau
“Trọng sinh làm idol ở giới tu hành” sao?

Quả thật, trong hai ngày qua, Diệp Lãm Thu bị vây quanh quá nhiều, căn bản không có thời gian xuống núi.

Vì danh tiếng mỹ mạo lan rộng khắp Huyền Thanh Tông, Diệp Lãm Thu bỗng chốc trở nên nổi tiếng, không ít người đứng chờ trước cửa chỉ để được chiêm ngưỡng dung nhan của cô.

Diệp Lãm Thu chịu không nổi sự quấy rầy đó, đành quyết định lên Quan Hạc Nhai luyện kiếm hai ngày liền. Có Lê Xuyên - tảng băng sống ở đó - mọi người cũng không dám làm quá.

Nhưng dù sao cô cũng đâu phải người máy, cũng cần phải nghỉ ngơi nữa chứ.

Sài Linh thấy vậy thì thương cô, chủ động mời về nhà mình chơi. Hai người lén đi một đường vòng, mắt trái canh gác, mắt phải đề phòng, thế mà vẫn bị người khác phát hiện.

Chuyện chỉ nhận thư và hoa là do Sài Linh đặt ra.

Theo lời sư muội: “Nhận quà đắt tiền dễ bị dèm pha”, Sài Linh không muốn để người khác có cớ công kích Diệp Lãm Thu.

Cô nghe theo tất cả.

Lúc này, người đã gặp, thư và hoa cũng đã nhận xong, đám đông mới dần tản ra. Sau khi đóng cửa lại, Sài Linh chất hết mọi thứ lên bàn, vẫn còn hoảng hồn mà thốt lên: “Thật sự đáng sợ!”

Diệp Lãm Thu vừa vào nhà đã tự nhiên rót thêm một chén trà cho Sài Linh, nàng còn giống chủ nhà hơn cả Sài Linh.

“Sư muội, ta đã gây phiền phức cho muội rồi.”

Diệp Lãm Thu đẩy chén trà về phía Sài Linh, thở dài nói.

Sài Linh đỏ mặt, trách yêu: “Sư tỷ nói gì kỳ lạ vậy!”

Diệp Lãm Thu lập tức cười hì hì xoa dịu, cô cũng hết cách, ai bảo có người đáng yêu như thế này lại không thể không trêu chọc.

Sài Linh lẩm bẩm: “Tất cả là do mấy kẻ dùng đá lưu ảnh truyền lung tung, có người còn dựa vào tên tuổi sư tỷ để kiếm linh thạch nữa kìa.”

Cảnh Diệp Lãm Thu bất ngờ làm rơi khăn che mặt đã bị đám người thích hóng chuyện ghi lại bằng Lưu Ảnh Thạch. Diệp Lãm Thu không hề để tâm việc người khác biết diện mạo của mình, dù sao cô cũng chẳng làm chuyện gì trái đạo đức, hơn nữa gương mặt này đúng là khiến người ta không rời mắt được.

Thế nhưng, khi nghe nói có kẻ lợi dụng dung mạo của cô để kiếm tiền, Diệp Lãm Thu lập tức sa sầm nét mặt, đập mạnh bàn: “Sao lại có thể kiếm tiền được chứ?”

Sài Linh gật đầu phụ họa: “Đúng vậy đó!”

Diệp Lãm Thu đau lòng đến cực điểm: “Kẻ trung gian mà dám ăn tiền, số tiền này đáng ra phải do chúng ta kiếm mới đúng chứ!”

Sài Linh: “?”

...

Nhà Sài Linh là nơi quen thuộc đối với Diệp Lãm Thu, mỗi lần trốn đến đây, tinh thần đang căng như dây đàn của cô đều được thả lỏng. Hai người vừa uống trà vừa trò chuyện vu vơ, câu chuyện cuối cùng cũng quay về đề tài Ngao Văn Hạo và Úc Yên .

Nhắc đến Ngao Văn Hạo, giọng Sài Linh đầy tò mò: “Nghe nói hắn bị Liệt Dương Chân Nhân đánh một chưởng làm đứt hết gân mạch ngay tại chỗ, sau đó còn bị giam cấm trong mười năm. Mười năm không được bước ra ngoài thì có khác gì phế nhân chứ? Nhưng hắn ta to gan thật, sao có thể đối xử với sư tôn mình như vậy mà không thấy rợn người.”

Nói đến đây, Sài Linh không kiềm được mà rùng mình, nàng đưa tay xoa hai cánh tay, nổi da gà khắp người: “Liệt Dương Chân Nhân cũng bế quan luôn rồi, mọi người đều nói ông ấy không còn mặt mũi nào để ra ngoài gặp người khác nữa.”

Là nhân vật trung tâm của tin đồn, mà lại là loại tin đồn chẳng có gì tốt đẹp, Liệt Dương Chân Nhân coi như mất hết thể diện.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (3)
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Chuẩn bị mở map mới rồi, hóng ghê

    1 tuần trước
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Bắt đầu mở map mới , hóng phết

    1 tuần trước
  • Ngọc Ánh

    Ngọc Ánh

    đang cuốn cái phải đi kiếm cám để đọc á

    3 tuần trước