Diệp Lãm Thu cảm thấy rất hả hê. Nuôi dạy mà không biết dạy dỗ là lỗi của người làm cha, Ngao Văn Hạo và Úc Yên chẳng phải đều do ông ta một tay dạy dỗ nên người sao?
Úc Yên bỏ trốn giữa đường khi đang đến chấp pháp đường, tội chồng thêm tội, Đả Thần Tiên trực tiếp tăng gấp đôi. Từ hai mươi lăm roi biến thành năm mươi roi. Hình phạt này sẽ chia làm hai lần, nửa năm sau sẽ đánh nốt hai mươi lăm roi còn lại. Nửa năm cũng vừa đủ cho nàng ta hồi phục gần như hoàn toàn.
Sài Linh chỉ nói đúng hai chữ: “Đáng đời!”
Quả Đào Mật của Huyền Thanh Tông phẫn nộ nghiến răng: “Ai bảo nàng ta dám đến chỗ sư tỷ gây chuyện, còn muốn bắt nạt sư tỷ của ta. Sư tỷ sao có thể có quan hệ gì với tên Ngao Văn Hạo được chứ.”
Diệp Lãm Thu ngẫm nghĩ rồi bất chợt nói ra một câu rất thản nhiên: “Thật ra có đấy.”
“Hửm?” Sài Linh ngơ ngác, có quan hệ gì cơ?
Diệp Lãm Thu bình tĩnh kể lại: “Ngao Văn Hạo có ý đồ không trong sáng với ta, ta đã lợi dụng Thính Hoa Hương mà hắn mang theo để gài bẫy hắn.”
Trước đây hai người từng trải qua chuyện giết người chôn xác với nhau, Diệp Lãm Thu tin tưởng Sài Linh nên dứt khoát kể luôn bí mật này.
Cô cũng đoán trước được phản ứng của Sài Linh, thế nên chưa để nàng kịp mở miệng, Diệp Lãm Thu đã tranh thủ nói liền một hơi: “Đừng lo, hắn còn chưa bước qua cửa đã bị ta đánh gục, ta còn nện cho hắn một trận ra trò, ta không hề bị hắn động tới một sợi tóc nào.”
Việc này cũng để tránh cho Sài Linh biến thành Quả Đào Mật tà ác.
Sài Linh nghe xong cảm động đến nghẹn lời.
Sư tỷ lại tin tưởng nàng đến mức như vậy, ngay cả bí mật này cũng không giấu mà chia sẻ cùng.
Với hàng loạt hành động ấy của Diệp Lãm Thu, Sài Linh hết lời khen ngợi: “Sư tỷ ra tay dứt khoát, có gan có mưu. Nếu khi đó muội có mặt thì hay biết mấy, muội cũng muốn đấm hắn một trận!”
Giờ nhắc tới Ngao Văn Hạo là toàn thân Sài Linh nổi da gà. Nàng đâu phải chưa từng gặp hắn ta, ngày thường hắn ta ra vẻ đàng hoàng, ai ngờ bên trong lại vô liêm sỉ và hèn hạ đến thế.
Cuối cùng, Sài Linh với vẻ mặt trầm tư, chậm rãi đưa ra kết luận: “Nam nhân, không tin được.”
Sau khi được nghỉ ngơi thoải mái tại nhà Sài Linh, Diệp Lãm Thu bất ngờ nhận được một phù truyền tin.
Người gửi là Trương Tỳ Hưu.
Lần này, hắn ta dùng giọng điệu hết sức vui mừng để thông báo: “Truyện của người cháy hàng rồi!”
Truyện của Diệp Lãm Thu không chỉ được Sài Linh khen nức nở mà còn nhận được vô số lời tán thưởng ngoài thị trường, nhanh chóng bán chạy vượt xa dự đoán, phải lập tức in thêm.
Trương Tỳ Hưu mời cô đến cửa hàng để nhận thêm tiền chia lợi nhuận và cũng nhân tiện hỏi xem cô đã có ý tưởng nào cho truyện tiếp theo chưa.
Vừa có tiền nhuận bút để nhận, lại còn đang muốn mua kiếm, Diệp Lãm Thu lập tức quyết định xuống núi.
Ở trong Huyền Thanh Tông, cô không cần che mặt, nhưng khi ra ngoài thì phải che kín lại cho chắc.
Gặp lại Trương Tỳ Hưu, thái độ của hắn ta so với lần trước đã thay đổi một trời một vực. Hắn ta nịnh nọt đến mức không thể tưởng tượng nổi, chẳng những đặc biệt chuẩn bị cho Diệp Lãm Thu một chiếc ghế vàng nạm đầy đá quý, mà còn giới thiệu thêm rằng đệm ghế được dệt từ Tơ Tằm Thiên - trong khi lần trước cô phải đứng suốt cả buổi.
Trà cực phẩm cũng được dâng ra.
“Ngươi nếm thử xem, đây là trà xuân đầu vụ của Huyền Thanh Tông, vô cùng quý hiếm.” Trương Tỳ Hưu nhiệt tình mời cô.