Bên kia tai họa đã bị tiêu diệt, mọi người đều rất kích động, nhưng ngại vẻ mặt lạnh lùng của Lê Xuyên, cộng thêm đều hiểu rõ tính cách của hắn nên những người còn lại vẫn thức thời mang xác sói lửa cáo từ.
Quan Hạc Nhai nhanh chóng trở lại yên tĩnh.
Diệp Lãm Thu biết đến lượt mình ra sân rồi, cô từ sau tảng đá chui ra nhiệt tình chào hỏi.
"Đại sư huynh!"
Rất nhiều người trong tông môn không biết nguyên thân trông như thế nào nhưng sư huynh sư muội cùng một sư phụ chắc chắn biết, lần này Diệp Lãm Thu cũng không đeo khăn che mặt.
Thanh niên áo trắng nhìn thấy Diệp Lãm Thu đột nhiên xuất hiện với nụ cười rạng rỡ, trong mắt thoáng qua chút kinh ngạc, có lẽ không ngờ sẽ gặp cô ở đây.
Nhưng hắn chỉ khẽ gật đầu rồi chuẩn bị rời đi.
Hoàn toàn không có ý định trò chuyện gượng gạo, đủ để khiến phần lớn mọi người chùn bước nản lòng.
Đương nhiên không bao gồm Diệp Lãm Thu.
Để không bị đâm, chuyện này có là gì?
Diệp Lãm Thu lại nhanh chóng chạy lên hai bước chặn đường đối phương, cô một hơi tuôn ra những lời vừa nãy đã chuẩn bị sẵn: “Đại sư huynh, ta đặc biệt đến thỉnh giáo huynh về kiếm pháp, có vài chỗ ta không hiểu lắm, cảm thấy luyện tập hình như không tốt, sư phụ lại đang du ngoạn không có ở tông môn..."
Suy nghĩ của Diệp Lãm Thu để tránh trở thành nữ chính chứng đạo của đại sư huynh vô tình đạo là: Kiên định duy trì tình đồng môn giữa hai người, giữ cho tình đồng môn không bị biến chất!
Vấn đề là tình đồng môn của bọn họ bây giờ hình như rất mỏng manh.
Vậy thì phải tiếp cận trước, rồi sau đó củng cố.
Còn lý do tiếp cận nào vững chắc hơn việc tìm sư huynh thỉnh giáo kiếm pháp nữa chứ?
Quả nhiên, Lê Xuyên tuy rằng kinh ngạc nhưng nhìn nữ tử rạng rỡ hào phóng, tràn đầy mong đợi trước mặt, lại nghĩ đến sư phụ không đáng tin cậy của mình, hắn vẫn rất nhanh đồng ý: "Chỗ nào không tốt, trực tiếp biểu diễn đi."
Giọng nói của thanh niên cũng lạnh lùng như tiếng ngọc chạm vào nhau.
Bị hắn nhìn vẫn có chút áp lực, Diệp Lãm Thu thấy kế hoạch có vẻ thành công liền rút kiếm, cố gắng gạt bỏ mọi tạp niệm, chuyên tâm biểu diễn.
Theo Diệp Lãm Thu thấy thì nguyên thân vẫn rất lợi hại, ngự kiếm phi hành, trăm bước xuyên dương hoàn toàn không thành vấn đề.
Lúc này bị đại sư huynh vô tình đạo nhìn chằm chằm, tuyến thượng thận của Diệp Lãm Thu tăng vọt, vung kiếm đến mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển, thậm chí còn phát huy vượt mức bình thường.
Biểu cảm của "giáo sư" Lê Xuyên cuối cùng cũng có chút thay đổi, hắn nhíu chặt đôi mày kiếm.
Diệp Lãm Thu thu kiếm lại, thấy vậỵ nên trong lòng lập tức lo lắng bất an, thầm kêu không ổn.
Đại sư huynh sẽ không cảm thấy kiếm thuật của cô quá xuất chúng, thỉnh giáo chỉ là lừa hắn chứ?
Cô có nên giấu dốt một chút không?
Dù sao thỉnh giáo chỉ là cái cớ, quan trọng là tăng cường giao lưu tương tác.
"Sư huynh... hình như ta không có vấn đề gì, phải trực tiếp trở về rồi sao?" Diệp Lãm Thu mặt dày thử thăm dò hỏi, cô chuẩn bị biện minh một phen.
Lê Xuyên lại vẻ mặt nghiêm túc như lâm đại địch, hắn trực tiếp chặn đường rời đi của Diệp Lãm Thu.
Thanh niên trầm giọng nói: "Sư muội, muội phải ở lại Quan Hạc Nhai rồi."
Về cái gì mà về?
Với trình độ này thì không phải nên ở lại Quan Hạc Nhai để ngày đêm luyện tập sao!
Trong mắt Lê Xuyên, Diệp Lãm Thu luyện không phải là không tốt lắm, mà là rất không tốt!
Ánh mắt hắn nhìn Diệp Lãm Thu như đang nhìn một thứ gì đó khó giải quyết.
Sự đảo ngược diễn ra quá nhanh, học sinh giỏi giây trước biến thành học sinh đội sổ.