Khoan đã, chưa kể tay chân y còn đang bị trói, mà cho dù có được thả ra, trong tình huống bình thường y cũng không thể nào giết được Diệp Lãm Thu! Y chỉ có thể làm vong hồn dưới kiếm của cô mà thôi.
Đối mặt với sự nghi ngờ của Chu Cửu Dao, giọng vị đại năng kia trở nên gượng gạo: “Ta chỉ là một sợi tàn hồn. Mặc dù có cách để giết nữ nhân này, nhưng làm vậy chắc chắn sẽ khiến ngươi bị phản phệ, tổn hại thần hồn. Chỉ khi cần thiết mới có thể dùng.”
Cả thế giới của Chu Cửu Dao như sụp đổ. Vậy bây giờ y phải làm sao? Chẳng lẽ tình cảnh hiện tại vẫn chưa đủ để coi là cần thiết sao?
Bên kia, Diệp Lãm Thu bỗng nhiên hạ kiếm xuống, bất ngờ hỏi y: “Ngươi có chịu nghe người khác nói không? Ta sẽ giảng cho ngươi vài thứ, độ khó còn thấp hơn cả những gì được dạy ở Truyền Công Đường.”
Cô không nhắc lại chuyện “ông cụ non” nữa, cứ như thể vừa rồi chỉ nói đùa.
Chu Cửu Dao cảm thấy cục diện đã đổi khác, y lập tức gật đầu lia lịa: “Sư tỷ, ta giỏi nghe lời nhất!”
Bộ dạng ra vẻ tuân theo một cách hết sức lộ liễu.
Diệp Lãm Thu nhìn ánh mắt thành khẩn kia lại chỉ giữ vẻ lạnh nhạt. Thật sao? Cô không tin. Nhưng cũng chẳng sao, cô sẽ ép y phải nghe.
Cuối cùng, Diệp Lãm Thu vẫn không nỡ làm bẩn thanh Huyết Kiếm của mình. Lần đầu tiên sử dụng mà đem nó đi “xử lý” thứ kia thì quả thật quá gớm.
Hơn nữa, Chu Cửu Dao còn có “ông cụ non” trong truyền thuyết ngấm ngầm giúp đỡ, cô cũng phải đề phòng trường hợp y liều mạng cá chết lưới rách với mình.
“Sư tỷ, tỷ muốn giảng cho ta cái gì?” Chu Cửu Dao trong lòng vẫn lo lắng căng thẳng nhưng ngoài mặt lại cố tỏ vẻ lấy lòng.
Diệp Lãm Thu suy nghĩ một lát rồi nói gọn: “Một chút kiến thức sinh lý nhỏ.”
Đôi mắt đào hoa đa tình của Chu Cửu Dao liền biến đổi sau khi nghe thấy câu ấy. Nhất là khi Diệp Lãm Thu kéo y đến một cái hang kín đáo gần đó, nơi sẽ không bị ai quấy rầy.
Chu Cửu Dao liếc nhìn sợi dây gai trói chặt tay chân mình, càng thêm tin chắc vào suy đoán trước đó.
“...”
Y nhìn bóng dáng Diệp Lãm Thu đang tất bật lục lọi trong túi trữ vật, vẻ mặt rối ren phức tạp. Giây kế tiếp, y như đã tự thuyết phục chính mình, liền bày ra một tư thế quyến rũ nhất có thể trong tình cảnh bị trói buộc.
“Sư tỷ, không ngờ tỷ lại thích kiểu này. Nhưng tỷ yên tâm, ta sẽ không nói cho ai biết đâu.”
Mặc dù sở thích có hơi khác lạ, nhưng xét cho cùng y vẫn thấy bản thân có lợi.
Diệp Lãm Thu nhìn Chu Cửu Dao cười lả lơi chẳng khác nào treo biển “trai bao”, gương mặt cô chẳng chút biểu cảm.
“Ngươi muốn nói cho ai biết cũng được, ta không cản. Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”
Chu Cửu Dao thoáng do dự, chẳng lẽ y hiểu sai ý cô?
Lúc này, Diệp Lãm Thu đã chọn một chỗ cách xa Chu Cửu Dao, lấy ra một tấm ván gỗ nhỏ cùng bút chì than rồi hăng hái bắt đầu giảng giải.
Cô nói: “Nam nhân không biết yêu quý bản thân thì cũng chẳng khác gì cải bắp thối. Nam nhân mà ăn mặc lôi thôi như ngươi thì ai mà cần...”
Ban đầu khi nghe, Chu Cửu Dao chẳng mấy để tâm, thậm chí còn thấy nực cười. Nam nhân cũng cần tự yêu bản thân ư? Hơn nữa y đâu thiếu người theo đuổi, có bao nhiêu nữ tu từng tranh giành vì y kia mà.
Thế nhưng sợ bật cười mà mất mạng, y vẫn cố nhịn.
Mãi cho đến khi Diệp Lãm Thu bắt đầu giảng nghiêm túc những kiến thức sinh lý thực sự.
“Nam nhân bẩn thỉu thì từ đầu ngón tay đến tận đuôi đều hôi thối, ngươi có biết hoa súp lơ không?”
...