Chương 58

Chương 58
Trước Sau
“Tiền bối bớt giận, ta thật sự không thể thiếu thứ đó, đó chính là mạng sống của ta. Ta biết ngươi thần thông quảng đại, tất cả đều phải trông cậy vào ngươi, xin cứu ta!” Chu Cửu Dao biết co biết duỗi, lúc này giả vờ đáng thương cũng chẳng thấy gượng gạo chút nào.

Trong thần thức của Chu Cửu Dao có một sợi tàn hồn của một người có sức mạnh phi phàm. Đây là thứ y vô tình gắn kết được sau khi rơi xuống vách núi. Vị đại năng kia không kể nhiều về quá khứ của mình, nhưng chỉ cần ở chung một thời gian cũng đủ để Chu Cửu Dao cảm nhận rõ ràng thực lực vượt trội ấy, chắc chắn khi còn sống từng là một cường giả có danh tiếng.

Hai bên hiện tại là quan hệ hợp tác. Chu Cửu Dao cung cấp nơi nương nhờ, còn tàn hồn kia thì chỉ dẫn y những công pháp và cách vẽ bùa chú.

Trong khoảng thời gian này, tu vi của Chu Cửu Dao có thể nói là tiến bộ thần tốc.

Cho nên khi nghe người khác chế giễu mình xui xẻo ngã xuống vách núi, y chỉ thầm cười trong bụng.

“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng coi thường thiếu niên nghèo.” Thời đại của Chu Cửu Dao y sắp tới rồi! Lê Xuyên hay ai khác cũng phải né sang một bên, vẫn phải nhìn y tỏa sáng.

Không ngờ sự nghiệp còn chưa thành đã gặp phải một kẻ điên, lại còn muốn “phế” y sao?

Chu Cửu Dao nóng ruột, chưa kịp chờ vị đại nhân kia lên tiếng thì một giọng nói khiến y lạnh cả sống lưng đã vang lên trước mặt: “Ngươi đang nói chuyện với ai?”

“Là... ông cụ non sao?”

Chu Cửu Dao từ từ ngẩng lên, liền thấy kẻ điên áo xanh Diệp Lãm Thu một tay chống hông, nghiêng đầu nhìn y với vẻ thích thú.

Chu Cửu Dao: !

Đại năng: !

Một câu nói của Diệp Lãm Thu suýt làm một người chết khiếp, một linh hồn sợ đến sống lại.

Bọn họ nằm mơ cũng không thể nghĩ được tại sao một tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại có thể nhìn thấu bí mật này.

Diệp Lãm Thu nhướng mày, bình thản giải thích: “Một người bình thường sao có thể ‘đứng hình’ trước mặt kẻ bắt cóc được chứ.”

Trước kia Diệp Lãm Thu luôn thắc mắc, những nhân vật chính có “ông cụ non” trong đầu, hễ gặp nguy hiểm liền bắt đầu “tâm sự” dài dòng, vậy người đối diện sẽ phản ứng thế nào.

Bây giờ cô rơi đúng vào tình cảnh ấy cuối cùng đã hiểu.

Đúng thật là “đứng hình”! Cứ thế mà phớt lờ sự tồn tại của cô ngay bên cạnh.

Chu Cửu Dao vừa đối diện hiểm nguy, ngay sau đó lại chìm trong khoảng lặng dài, cứ như bị “xuất hồn”, nhìn thế nào cũng chẳng bình thường chút nào.

Diệp Lãm Thu tự nhiên liên tưởng đến một “kim chỉ nam” khác của “Long Ngạo Thiên” – chính là “ông cụ non”.

“Tiền bối, giờ phải làm sao?”

Trán Chu Cửu Dao ướt đẫm mồ hôi, lưng y cũng thấm ướt, gấp gáp gọi vị đại năng trong thần thức.

Vị đại năng kia cuối cùng cũng lên tiếng, nhấn mạnh: “Ta không phải ông cụ non!” Ta chưa già đến mức ấy!

Chu Cửu Dao nghẹn lại, rên rỉ trong lòng: “Tiền bối, đó đâu phải trọng điểm, trọng điểm là nàng dường như đã phát hiện ra bí mật của chúng ta, nàng còn muốn phế ta...”

Vị đại năng kia trầm ngâm chốc lát, giọng lạnh lùng tràn đầy sát khí: “Nữ nhân này tuyệt đối không thể giữ lại.”

Chu Cửu Dao thực ra cũng đã nảy sinh ý định giết chóc. Dù rất tiếc khi một tuyệt thế giai nhân như vậy phải biến mất, nhưng tính mạng của y vẫn quan trọng hơn.

Y đầy vẻ tiếc nuối ngắm thêm vài lần dung nhan của Diệp Lãm Thu rồi chờ đợi vị đại năng kia ra tay.

Thế nhưng chẳng có gì xảy ra, y chỉ nhận được mệnh lệnh đầy uy thế từ vị đại năng: “Đi, tiến lên giết nàng!”

Chu Cửu Dao: “...”
Trước Sau
BÌNH LUẬN (3)
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Chuẩn bị mở map mới rồi, hóng ghê

    1 tuần trước
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Bắt đầu mở map mới , hóng phết

    1 tuần trước
  • Ngọc Ánh

    Ngọc Ánh

    đang cuốn cái phải đi kiếm cám để đọc á

    3 tuần trước