Chương 53

Chương 53
Trước Sau
Diệp Lãm Thu xua tay: “Đa tạ sự quan tâm của đại sư huynh, nhưng muội không cần. Úc Yên đã bồi thường cho muội rồi.”

Nói đùa sao, giờ cô tự nhận mình là phú bà, sau khi mua ám khí trong tay vẫn còn một đống linh thạch dự trữ.

Thế mà một tiết đại sư trong lớp học đó chẳng biết đắt đến mức nào, vậy mà Lê Xuyên lại không lấy một đồng. Như thế đã là quá hời rồi, sao cô có thể đi mượn tiền của Lê Xuyên cho được.

Cô cũng đâu có thiếu tiền.

Thế nhưng sau chuyện này, Diệp Lãm Thu nghĩ rằng có lẽ cô nên tặng Lê Xuyên một thứ gì đó.

Một là để cảm ơn Lê Xuyên đã chỉ dạy kiếm pháp, hai là để Lê Xuyên thấy vui lòng.

Tình cảm sư huynh muội chẳng phải sẽ càng sâu đậm hơn sao.

Diệp Lãm Thu cứ một lòng suy nghĩ về chuyện này nên không để ý đến việc Lê Xuyên đang nhìn thanh kiếm của cô với vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Hiện giờ Diệp Lãm Thu đã là nhân vật nổi tiếng trong Huyền Thanh Tông, mọi hành động của cô đều thu hút sự chú ý, bởi thế chuyện cô cầm Tú Kiếm cũng nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Ngoài vẻ đẹp vốn có, Diệp Lãm Thu còn được gắn thêm một biệt danh kỳ lạ, đó là “người dùng Tú Kiếm”.

Về việc tặng quà cho Lê Xuyên, Diệp Lãm Thu không biết phải bắt đầu từ đâu. Cuối cùng cô dứt khoát đi thẳng từ Quan Hạc Nhai đến chỗ ở của Sài Linh.

Sài Linh rất thạo tin, có lẽ nàng biết rõ sở thích của Lê Xuyên và có thể cho Diệp Lãm Thu vài gợi ý.

Điều quan trọng nhất là Diệp Lãm Thu nhớ Sài Linh rồi.

Tâm trạng của Diệp Lãm Thu lúc này rất tốt, vì gần đây mọi chuyện đều thuận lợi đến mức khó tin.

Không chỉ có những bước đột phá lớn trong việc “công lược” đại sư huynh vô tình đạo và “cứu” tiểu sư muội khỏi đầu óc mê muội yêu đương, mà cô còn từ một kẻ nghèo túng trở thành một người khá giả.

Thế nhưng tâm trạng vui vẻ đó bỗng dưng chững lại khi trên đường cô bắt gặp một vụ bắt nạt. Tuy nhiên, lần này người bị bắt nạt không phải là cô.

Con đường từ Quan Hạc Nhai đến chỗ ở của Sài Linh vốn có phong cảnh rất đẹp và yên tĩnh, thế nhưng hôm nay lại bị phá vỡ bởi tiếng chửi rủa và âm thanh ẩu đả.

“Ngươi dám ăn cắp, để xem ngươi còn dám ăn cắp nữa không. Mau đưa Cố Nguyên Đan của Dị sư huynh ra đây!”

“Các vị sư huynh muội đừng trách, chúng ta chỉ đang trừng phạt một tên trộm. Tên này từ trước đến nay đã quen thói trộm cắp, tay chân chẳng bao giờ sạch sẽ...”

Diệp Lãm Thu nhìn thấy mấy nam tu mặc y phục đệ tử ngoại môn đang đè một nam tu khác xuống đất rồi đấm đá túi bụi. Những kẻ đánh người còn lịch sự chắp tay giải thích với các tu sĩ đứng quanh.

“Ta không có trộm!”

Tiếng phản bác phát ra từ dưới đất.

Người bị đánh úp mặt xuống nên không nhìn rõ diện mạo, thế nhưng giữa những tiếng rên rỉ đau đớn, y vẫn cố gắng nói rõ ràng.

“Nếu Dị sư huynh thấy ta ăn cắp, thì lẽ ra huynh ấy phải đưa ta đến Pháp Đường để xử lý, chứ không phải ở đây ỷ đông hiếp yếu mà đánh ta. Nếu không thì sẽ khiến người ta nghi ngờ là lấy việc công trả thù riêng!”

“Dị sư huynh đối xử với ta như vậy chẳng phải vì Triệu sư muội sao?”

Chỉ vài câu nói của y đã ngay lập tức khơi dậy sự tò mò của đám đông. Diệp Lãm Thu nghe thấy những người đứng xem xì xào bàn tán.

“Ta biết rồi, Dị Nguyên thích Triệu Vân sư muội, nhưng Triệu Vân sư muội lại để ý đến Chu Cửu Dao, ngày nào cũng lẽo đẽo đi theo y. Dị Nguyên ôm hận trong lòng nên vu khống Chu Cửu Dao... Nhưng Chu Cửu Dao cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ là một tên tiểu bạch kiểm thôi.”
Trước Sau
BÌNH LUẬN (3)
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Chuẩn bị mở map mới rồi, hóng ghê

    1 tuần trước
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Bắt đầu mở map mới , hóng phết

    1 tuần trước
  • Ngọc Ánh

    Ngọc Ánh

    đang cuốn cái phải đi kiếm cám để đọc á

    3 tuần trước