Không ở bên những người khác đã là đáng ca ngợi rồi sao? "Bạch phú mỹ" vừa bỏ tiền vừa đầu tư tài nguyên mà.
Còn nữa, nếu không đầu tư cho "phượng hoàng nam" thì sao hắn có thể tự nổi danh lập nghiệp được, cái danh thần tiên quyến lữ kia thật vớ vẩn.
Mấy quyển sau thì hơi giống văn Mary Sue đời đầu rồi.
Nữ chính đều có cốt truyện thiện lương, sẵn sàng hi sinh, nàng không có mấy phần cảnh giác, tùy tiện cứu giúp người lớn bé, luôn sẽ gặp được đủ kiểu nam tu ưu tú, khi gặp khó khăn những nam tu này cũng sẽ xuất hiện như những vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống.
"..."
Giờ phút này Diệp Lãm Thu cũng muốn hét lớn một tiếng: Tiểu thuyết rác rưởi đã làm hỏng đầu óc sư muội ta rồi!
Diệp Lãm Thu nghi ngờ đã tìm ra một phần nguyên nhân khiến Sài Linh dám tùy tiện nhặt đàn ông.
Có lẽ là nhận thấy vẻ mặt Diệp Lãm Thu hơi kỳ lạ, Sài Linh nghiêng đầu dò hỏi: "Sư tỷ, tỷ không thích loại này sao? Ngoài chợ loại này nổi tiếng nhất đó, hay là muội đổi cho tỷ quyển khác?"
"Thực ra muội cũng thấy nữ chính gặp nguy hiểm thì nam chính sẽ xuất hiện cứu cô ấy có hơi kịch tính quá, ngoài đời đâu có lần nào cũng trùng hợp như vậy."
Diệp Lãm Thu mặt không cảm xúc: "Ừ, ngoài đời nam chính chính là nguy hiểm của nữ chính, rời khỏi cái ô bảo vệ là nam chính thì nữ chính sẽ phát hiện bên ngoài căn bản không có mưa."
"A?"
Diệp Lãm Thu cười, không cần soi gương cô cũng biết nụ cười này chắc chắn trông rất khổ sở.
Diệp Lãm Thu uể oải khoát tay: "Bây giờ không hiểu không sao, hy vọng ngươi vĩnh viễn đừng hiểu."
Sài Linh càng thêm hoang mang.
Nhưng Diệp Lãm Thu cảm thấy đầu óc mình chưa bao giờ minh mẫn như vậy, cô nắm chặt quyển thoại bản trong tay.
Cô đã tìm ra cách để Sài Linh đừng tùy tiện nhặt đàn ông lạ về rồi.
Cô cũng sẽ viết thoại bản.
Thoại bản rác rưởi làm hại đầu óc tiểu sư muội, vậy thì cô sẽ viết ra những thứ khác để lật đổ cái suy nghĩ dễ tin người, não yêu đương này của tiểu sư muội.
...
Ba ngày sau Diệp Lãm Thu một mình xuất hiện ở chợ dưới núi.
Ba ngày này Diệp Lãm Thu sống khá đầy đủ, vừa phải luyện kiếm với đại sư huynh vừa phải tranh thủ viết thoại bản, sau khi vừa thực hành và vừa viết luận văn, lại một lần nữa cô trở thành bậc thầy quản lý thời gian.
Cũng may bây giờ là thể chất tu sĩ không giống người thường nên cô mới có thể miễn cưỡng giữ được cái mạng nhỏ.
Cũng may kết quả không tệ.
Quyển thoại bản cô đo ni đóng giày làm riêng cho Sài Linh, tên là [Dưới núi đàn ông là hổ, cẩm nang an toàn chống lừa đảo sắc đẹp] đã hoàn thành.
Về việc tại sao Diệp Lãm Thu không nhét thoại bản cho Sài Linh mà lại xuất hiện ở chợ, là vì cô gặp phải rắc rối mới.
Nội dung thoại bản đã viết xong, nhưng chữ viết và giấy của cô đều không đạt tiêu chuẩn.
Diệp Lãm Thu liếc nhìn tờ giấy nhàu nát có chữ viết ý tưởng của mình.
"..."
Sài Linh dù có tin cô tên thật là Tần Thủy Hoàng cũng không tin đây là thoại bản mới ra.
Dù sao bên này cũng không có Thủy Hoàng.
Diệp Lãm Thu dừng chân trước một cửa hàng giấy, tiểu nhị lanh lợi quen nhìn mặt đoán ý đã tiến lên nhiệt tình mời Diệp Lãm Thu vào cửa hàng.
"Tiên tử cần giấy sao, cửa hàng chúng tôi toàn là hàng cực phẩm, đi ngang qua đừng bỏ lỡ, dù mua hay không cũng cứ vào xem một chút, ngài đến là phúc của cửa hàng chúng tôi."
Dù sao xem cũng không mất tiền, Diệp Lãm Thu quả thực có nhu cầu này nên vào cửa.