Diệp Lãm Thu biết bản thân diễn hơi quá, nhưng chuyện này cũng chẳng làm khó được cô: “Ta vừa tròn mười tám tuổi, vẫn đang trong giai đoạn vỡ giọng thôi mà.”
Cuối cùng, chiếc nhẫn được cô mặc cả xuống còn một nghìn chín trăm linh thạch, đây đã là mức thấp nhất. Dù ít hơn chỉ một linh thạch thôi thì quản sự cũng không bán nữa.
Diệp Lãm Thu thấy vậy liền thu ngay.
Cô giả vờ do dự, rồi lại như đã hạ quyết tâm. Cô cắn răng nói với quản sự: “Thế này đi, tặng ta luôn thanh Tú Kiếm kia, ta sẽ giao linh thạch ngay. Ở nhà ta đang thiếu thứ để nhóm thêm lửa trong lò luyện đan...”
Đây vốn là tính toán sẵn của cô. Diệp Lãm Thu chưa bao giờ quên thanh “Huyết Kiếm” của mình, mục đích ban đầu đến đây cũng là để tìm một thanh kiếm tốt.
Thế nhưng nếu lúc đó cô trực tiếp nói ra mong muốn, thì ý muốn quá rõ ràng có thể khiến quản sự nổi hứng nâng giá.
Dù sao thì giá cũng không thể hạ thêm.
Nếu lại có người khác nhảy vào tranh giành, e rằng càng rắc rối hơn.
Thứ bỏ tiền ra mua thì sao quý bằng món được tặng kèm. Diệp Lãm Thu chỉ do dự chốc lát rồi quyết định đánh cược.
Thực tế chứng minh, lần này cô lại thắng cược.
Vị quản sự chỉ mong vị nữ tu mặc cả suốt nửa ngày này sớm chốt đơn, vì thế khi cô đề nghị tặng kèm Tú Kiếm, hắn ta liền đồng ý không chút do dự.
Dù sao thì thanh kiếm kia cũng là đồ bỏ đi, bán chẳng ai mua. Trước đây hắn ta từng rao năm mươi linh thạch mà không ai thèm ngó ngàng. Hắn ta đã định vứt đi rồi, để trong cửa hàng cũng chỉ tốn chỗ.
Vậy nên chốt được một đơn hàng thế này thật sự quá hời.
Quản sự vui mừng khôn xiết.
Diệp Lãm Thu tay trái đeo nhẫn bắn kim bạc, tay phải nắm chặt thanh “Huyết Kiếm”, nụ cười dưới mặt nạ càng thêm rạng rỡ.
Người đầu tiên phát hiện cô đổi kiếm chính là Lê Xuyên, cũng là người đã dạy cô kiếm pháp.
“Sư muội đã đổi kiếm à?”
Ngay khi cô rút kiếm ra, ánh mắt của Lê Xuyên đã dừng thật lâu trên đó.
“Đúng vậy!”
Nói đến chuyện này, Diệp Lãm Thu lại càng vui vẻ, cô lập tức hào hứng khoe “Huyết Kiếm” với đại sư huynh.
Sợ hắn hiểu lầm, cô còn vội vàng thanh minh: “Đại sư huynh, huynh đừng thấy trên thân kiếm có rỉ sét, điều đó không ảnh hưởng đến việc sử dụng, hơn nữa nó còn là đồ được tặng miễn phí...”
Tất nhiên, cô không thể nói với Lê Xuyên về năng lực hủy hoại kỳ lạ của nó, nhưng theo cô, chỉ với những ưu điểm vừa kể cũng đã quá đủ.
Lê Xuyên nghe vậy, đồng tử khẽ co lại.
Dưới ánh nắng, thiếu nữ mặc áo xanh hăng hái giới thiệu thanh kiếm của mình. Giọng điệu và thái độ của cô giống như đang trưng bày một báu vật. Ai không biết chuyện chắc chắn sẽ nghĩ cô vừa có được một thần kiếm vô song, nhưng thực chất nó chỉ là một thanh Tú Kiếm tầm thường mà người ta vứt ngoài đường cũng chẳng buồn nhặt.
Cô
Thậm chí cô còn nhấn mạnh rằng nó miễn phí.
Diệp Lãm Thu càng ra sức khoe, thì trong mắt Lê Xuyên lại càng thấy xót xa.
Trước kia, hắn từng chú ý đến thanh kiếm trong “gói quà tân thủ” của cô. Dù hiếm khi thấy trong tay đệ tử nội môn đã bước vào Trúc Cơ kỳ, nhưng vẫn có người dùng để giữ kỷ niệm.
Thế mà nay, nhị sư muội đến cả thanh kiếm tân thủ cũng không còn, lại đổi sang một thanh Tú Kiếm sắt vụn được tặng kèm.
Trong mắt Lê Xuyên hiện lên vẻ phức tạp, sau đó hắn giả vờ nhắc nhẹ: “Nếu muội thiếu linh thạch, có thể đến tìm huynh mượn.”
Trước ánh mắt ngơ ngác của cô, hắn vội bổ sung: “Không có ý gì khác, chỉ là thấy căn nhà của muội bị hư hại...”