Truyền âm phù dùng để gọi người bay rợp trời, giá truyền âm phù cũng tăng vùn vụt, những kiếm tu nghèo khó đang tự cho thuê mình giờ cũng có việc làm.
Tuy nhiên, họ lại đoán sai rồi, định sẵn sẽ công cốc.
Diệp Lãm Thu đã rời đi.
Vật lộn suốt một ngày một đêm, Diệp Lãm Thu mệt lử.
Thậm chí khi đi ngang qua "Liên Minh Nạn Nhân", Diệp Lãm Thu còn tò mò liếc nhìn hai cái: "Đang làm gì vậy, trông náo nhiệt ghê."
Đối mặt với những tu sĩ đang tức điên người vì [Gián bay gợi cảm], Diệp Lãm Thu không rõ tình hình lại mang theo vẻ ngưỡng mộ mà cảm thán: "Người trẻ đúng là tràn đầy sức sống, vừa từ đài đấu kiếm xuống mà vẫn còn nhảy nhót nói chuyện được."
Không như cô, cô đau tay mỏi chân, chỉ muốn về nằm ườn.
Diệp Lãm Thu tính toán thời gian, đợi cô nằm ườn nghỉ ngơi xong thì vừa hay có thể đến chỗ sư muội kiểm tra hiệu quả của thoại bản.
"Hoàn hảo!"
Kẻ gây họa nghênh ngang rời đi từ phía sau những nạn nhân, họ hoàn toàn không hay biết gì, vẫn đang say sưa nói chuyện trả thù, nhiệt tình sôi nổi.
Suốt hai ngày liên tục rình rập mà không bắt được người, điều này từng trở thành một chuyện lạ trong Luận Kiếm Điện.
Không ai biết khi nào [Gián bay gợi cảm] sẽ xuất hiện, hay là sẽ đổi một danh xưng khác và quay trở lại.
Kể từ đó, trên bia đá không còn chỉ có bóng dáng của Lê Xuyên.
Các danh xưng tương tự như [Không đội trời chung với Gián lớn] và [Một kiếm một con Gián lớn] bắt đầu nổi lên, cộng thêm việc ngày càng nhiều người muốn biết chuyện gì đã xảy ra, và trào lưu bắt chước thịnh hành, những danh xưng này càng được phát huy rực rỡ hơn.
Từ "Gián lớn" thậm chí còn xuất hiện thường xuyên hơn cả Lê Xuyên, danh tiếng không ai sánh bằng.
Diệp Lãm Thu không hề hay biết gì về những điều đó, cô ngủ một giấc thật ngon trên chiếc giường gỗ nhỏ của mình, tỉnh dậy tự nhiên và sảng khoái gõ cửa phòng Sài Linh.
"Sư tỷ!"
Cùng với tiếng reo hò của Sài Linh còn có tiếng chuông leng keng vang lên, qua cánh cửa, Diệp Lãm Thu đã hình dung ra cảnh Sài Linh vui vẻ chạy vội vàng ra mở cửa.
Khóe miệng Diệp Lãm Thu vô thức cong lên, đồng thời không quên khuyên Sài Linh: "Đừng chạy, cẩn thận ngã", cô chỉ đứng ở cửa chứ có biến mất đâu.
Diệp Lãm Thu đã chuẩn bị sẵn sàng để hít hà chút hơi thở của sư muội đáng yêu để tiếp thêm sinh lực cho mình.
Luyện kiếm khổ cực thế này thì cần lắm một cô em ngọt ngào!
Khi cánh cửa mở ra, Diệp Lãm Thu giật mình, cô có chút kinh ngạc: "...Sư muội, sao muội lại ra nông nỗi này, muội có ổn không?"
Trông có vẻ không ổn chút nào.
Hình ảnh Sài Linh luôn tràn đầy sức sống, như thể có một nguồn năng lượng bất tận, nhưng giờ đây nàng lại với hai quầng thâm to tướng dưới mắt, mức độ nghiêm trọng có thể trực tiếp đi cosplay gấu trúc.
Đôi mắt trong veo đen trắng rõ ràng ngày thường giờ cũng đầy tơ máu.
Sài Linh lắc đầu: "Không sao đâu sư tỷ."
"Muội chỉ là quá hưng phấn nên thức khuya một chút, với cả đột nhiên hiểu thêm một mặt khác của thế sự thôi." Còn về việc cụ thể hiểu cái gì thì Sài Linh cũng không đề cập.
Đây hoàn toàn không phải là mức độ thức khuya một chút, Diệp Lãm Thu thoáng chốc thấy chột dạ.
Vẻ ngoài của Sài Linh thế này chẳng lẽ là do thoại bản của cô ư?
Đương nhiên Diệp Lãm Thu nhanh chóng dập tắt ý nghĩ này, đừng có tự vơ vào mình, thoại bản của cô nào có uy lực lớn đến vậy.
Diệp Lãm Thu nghĩ một lát rồi bàn với Sài Linh: "Hôm nay muội hay là nghỉ ngơi đi, chúng ta hẹn ngày khác."