Chương 63

Chương 63
Trước Sau
Món đồ này cô lấy từ chỗ Trương Tì Hưu. Sau khi cân nhắc kỹ, cô đoán rằng loại “tài liệu” kỳ lạ này chỉ có Trương Tì Hưu mới kiếm được.

Là một tên buôn gian thương xảo, hắn ta chắc chắn sẽ không giúp không công. Nhưng chẳng phải cô vừa nhờ Chu Cửu Dao mà nảy ra ý tưởng mới cho một câu chuyện đó sao, vậy là Diệp Lãm Thu liền thức đêm viết ngay.

Trương Tì Hưu vừa nghe có truyện mới thì chẳng thể từ chối, nhưng hắn ta vẫn không nhịn được vài lời phàn nàn, lèm bèm như người bị đau răng:

“Sao ngươi lại dùng cái này để sai khiến ta nữa vậy...”

Lần trước là tin tức về tiệm vũ khí ngầm miễn phí, lần này lại đến mấy món đồ kỳ quặc, rõ ràng hắn ta là gian thương thế mà đứng trước mặt nàng lại yếu thế đến vậy.

Khóe miệng dưới lớp mạng che của Diệp Lãm Thu cong lên thật cao. Chiêu thức lặp lại cũng chẳng sao, miễn hiệu quả là được.

Trương Tì Hưu hỏi vu vơ: “Vẫn dùng bút danh Dật Danh này à?”

Diệp Lãm Thu suy nghĩ chốc lát rồi từ chối, đã viết truyện nam tần thì nên đổi bút danh khác mới hợp.

Khi Diệp Lãm Thu bắt gặp Chu Cửu Dao, tình cảnh của y vẫn vô cùng thảm hại. Lần này y không bị đánh, nhưng những lời nhục mạ thì không ngừng dội xuống.

Bên cạnh dòng suối róc rách, một nam tu sĩ vừa chửi rủa vừa xô đẩy Chu Cửu Dao.

“Đồ hạ tiện, sau này thấy ta thì tránh xa ra, nếu không thì gặp lần nào ta xử lần đó!”

Nói xong, hắn ta còn quay sang bạn đồng hành, vẻ mặt đầy thắc mắc: “Cũng lạ thật, bình thường ta có chửi ai đâu, thế mà cứ nhìn thấy y là lại muốn tuôn mấy câu khó nghe...”

Cảnh tượng này lọt trọn vào mắt Diệp Lãm Thu.

Diệp Lãm Thu thong dong khoanh hai tay trước ngực, trong lòng suy nghĩ: Chẳng lẽ đây cũng là thể chất độc quyền của Long Ngạo Thiên sao, giai đoạn đầu nhất định sẽ tự động nhận thêm hiệu ứng bị người khác bắt nạt lăng mạ để rồi đến giữa chừng mới vùng lên?

Cô quan sát một lúc, thấy bên kia không có tiến triển gì đáng kể thì liền chuẩn bị ra tay. Dù sao cô cũng muốn sớm kết thúc buổi dạy học, để còn đi uống trà, ăn mứt rồi buôn chuyện với Sài Linh, chẳng phải như thế sẽ tuyệt vời hơn sao?

Diệp Lãm Thu nhảy ra: “Thả tên Long Ngạo Thiên đó ra, để ta xử lý!”

Chu Cửu Dao vốn có thể chịu đựng được việc bị người qua đường lăng mạ vô cớ, tuy tức giận nhưng sắc mặt vẫn bình thản. Thế nhưng khi liếc thấy bóng dáng màu xanh quen thuộc, y lập tức như gặp quỷ, chẳng nói chẳng rằng đã điên cuồng bỏ chạy.

Diệp Lãm Thu bị tốc độ chạy của Chu Cửu Dao làm cho kinh ngạc, cô tấm tắc khen, chắc phải có bao nhiêu kinh nghiệm chạy trốn mới đạt đến trình độ như vậy.

Nhưng cho dù có nhanh đến đâu cũng vô ích, bởi vì bên phía Diệp Lãm Thu có đông người hơn.

Những người qua đường cùng nhóm đồng hành vốn đã mắng chửi Chu Cửu Dao lúc trước, nay mặt mày đỏ bừng tự nguyện giúp Diệp Lãm Thu bắt y lại.

Họ xì xào với nhau: “Nghe loáng thoáng là Diệp sư tỷ đang hướng dẫn thằng nhóc này quay về con đường đúng đắn.”

Chu Cửu Dao lại một lần nữa bị trói năm sợi dây, đẩy đến trước mặt Diệp Lãm Thu. Y vừa vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc, vừa nghênh mặt khiêu khích những tu sĩ ban nãy.

“Chỉ biết đánh võ mồm thì tính là anh hùng gì, có dám đường đường chính chính đánh một trận với tiểu gia không?”

“Các người cùng lên đi, tiểu gia cũng chẳng sợ.”

Đám tu sĩ qua đường đồng loạt lộ vẻ khó hiểu, không tài nào lý giải nổi: “... Đầu óc ngươi có vấn đề à?”

Sao lại có kẻ cầu xin bị vây đánh như thế này?
Trước Sau
BÌNH LUẬN (3)
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Chuẩn bị mở map mới rồi, hóng ghê

    1 tuần trước
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Bắt đầu mở map mới , hóng phết

    1 tuần trước
  • Ngọc Ánh

    Ngọc Ánh

    đang cuốn cái phải đi kiếm cám để đọc á

    3 tuần trước