Chương 16

Chương 16
Trước Sau
Giọng điệu của Sài Linh đầy căm phẫn, nhìn cái xác trên mặt lộ ra vẻ ghê tởm sâu sắc.

Phải nói, sau khi hiểu rõ suy nghĩ của Sài Linh, áp lực của Diệp Lãm Thu giảm mạnh.

Sư muội lương thiện nhưng không phải thánh mẫu, hiểu đạo lý, vậy thì khả năng việc cô thoát khỏi cái kết bị bóp cổ kia có là rất lớn!

Diệp Lãm Thu nhìn thấy ánh bình minh của chiến thắng thì lòng vui sướng, vui sướng nhân đôi là cô còn phát hiện phía trước có một cái hố lớn.

Giống như người ta không thể từ chối một cây gậy thẳng tắp, người chôn xác đối với cái hố lớn thích hợp như vậy cũng căn bản không thể nói ra chữ "không".

Diệp Lãm Thu trực tiếp tự mình kéo tấm ván gỗ lao về phía cái hố lớn một cách nhanh nhẹn.

Trong khoảnh khắc Diệp Lãm Thu lao đi, Sài Linh cảm nhận được chút dao động linh khí, nàng theo bản năng ngưng thần hô lớn: "Sư tỷ chậm đã, hình như có trận pháp!"

Diệp Lãm Thu đã ngồi xổm trước hố quay đầu lại: "Hả?"

Trận pháp gì?

Xung quanh mọi thứ vẫn bình thường, Sài Linh cũng không cảm nhận được bất kỳ dao động linh lực nào nữa.

Nàng ngập ngừng một lát rồi ngại ngùng gãi đầu: "Có lẽ muội nhìn nhầm."

Sài Linh vốn dĩ cũng không rành về cái này.

Thấy vậy Diệp Lãm Thu cũng không để bụng, gọi Sài Linh đến để cùng cô thưởng thức cái hố lớn xinh đẹp.

Sài Linh đến gần cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Cái hố này chôn gã tu sĩ răng vàng khá vừa vặn, có thể nói là đo ni đóng giày cho hắn, cho dù có đào cả ngày thì bọn họ cũng không đào được cái hố nào thích hợp như vậy.

Diệp Lãm Thu thậm chí còn có thu hoạch bất ngờ, cô nhặt được hai khối linh thạch gần cái hố lớn.

Phải biết rằng quỹ đen của cô chỉ có hai khối linh thạch, lần này quỹ đen trực tiếp tăng gấp đôi rồi.

Diệp Lãm Thu mân mê linh thạch vui vẻ cảm thán: "Thành phố lớn đúng là có nhiều cơ hội."

Cho dù đây là vùng ngoại ô thì việc kiếm tiền vẫn nhanh hơn trên núi, cô vừa nhặt tiền ngay trên đất kìa.

Diệp Lãm Thu đề nghị chia đôi với Sài Linh, nhưng Sài Linh nhất quyết không chịu, Diệp Lãm Thu chỉ đành "miễn cưỡng" nhận lấy.

...

Sau khi xử lý xong mọi chuyện, đêm khuya cũng không cần ở lại đây nữa, Diệp Lãm Thu và Sài Linh trở về tông môn.

Mà điều Diệp Lãm Thu không biết là không lâu sau khi họ rời đi, có một thiếu niên mặc cẩm bào ngự kiếm bay tới.

Lúc đầu thiếu niên vẻ mặt nhàn nhã, đáp xuống nhẹ nhàng như chim én, trông có vẻ khá giống tiên nhân, cho đến khi hắn nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trước mắt, đôi mắt mèo lập tức trợn tròn.

Trong gió lạnh, một thiếu niên lặng lẽ tan vỡ.

Một lúc sau, giữa không trung khu rừng vang lên tiếng hắn nghiến răng nghiến lợi: "Ai! Làm! Cái! Gì!"

Chỉ có chim rừng bị kinh động bay lên, không ai trả lời.

...

Kẻ chủ mưu Diệp Lãm Thu đang thoải mái nép mình trên chiếc ghế trúc trong căn nhà nhỏ của Sài Linh.

Trên ghế trúc có đệm mềm mại bông xốp, trong nhà ấm áp, Sài Linh còn đốt hương. Môi trường quá thoải mái, Diệp Lãm Thu buồn ngủ ríu cả mắt.

Phòng của Sài Linh được bài trí sạch sẽ và ấm cúng, có rất nhiều chi tiết nhỏ tinh tế, so với nơi ở của Diệp Lãm Thu...

Tường vách trống trơn, có gì mà so sánh chứ?

Lúc nãy Diệp Lãm Thu đưa Sài Linh đến cửa rồi chuẩn bị về, Sài Linh lại mời cô vào ngồi chơi.

Cùng ở lại với Diệp Lãm Thu còn có con chồn tuyết, khác là nó ở lại vĩnh viễn, chuyện này là do Diệp Lãm Thu chủ động đề nghị.

Sau khi chứng kiến Diệp Lãm Thu ra tay giết người, con chồn tuyết cứ bám riết lấy Sài Linh.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (3)
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Chuẩn bị mở map mới rồi, hóng ghê

    1 tuần trước
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Bắt đầu mở map mới , hóng phết

    1 tuần trước
  • Ngọc Ánh

    Ngọc Ánh

    đang cuốn cái phải đi kiếm cám để đọc á

    3 tuần trước