Chỗ cô ở vốn rất vắng vẻ, trừ tiểu sư muội ra thì tám trăm năm cũng chẳng có ai lui tới, huống hồ vào thời điểm này, người đó tuyệt đối không thể là tiểu sư muội.
Ai vậy nhỉ?
Ngay sau đó, Diệp Lãm Thu tận mắt thấy một nén hương chọc thủng giấy cửa sổ, làn khói trắng mờ mịt bắt đầu lan vào bên trong phòng.
Dựa vào kinh nghiệm xem kịch nhiều năm, phản ứng đầu tiên của Diệp Lãm Thu là dùng khăn che mũi miệng.
Sắc mặt cô dần trở nên lạnh lẽo, chăm chú nhìn vào nén hương đang cháy, thứ này rốt cuộc có tác dụng gì?
Nhưng chỉ cần suy nghĩ sơ qua cũng đoán được, người ngoài cửa sổ kia tuyệt đối không có ý tốt.
...
Diệp Lãm Thu không đoán sai.
Người đàn ông bên ngoài cầm nén hương chọc vào giấy cửa sổ, mặt mày khôi ngô tuấn tú, lông mày rậm, mắt to, thoạt nhìn như một chính nhân quân tử, nhưng hành vi và nụ cười xấu xa lại lập tức vạch trần tất cả.
Hắn ta tên là Ngao Văn Hạo, là đại đệ tử của Liệt Dương Chân Nhân, người đứng đầu Tọa Vọng Phong, tu vi hiện tại là trung kỳ Trúc Cơ.
Nửa năm trước, Ngao Văn Hạo tình cờ bắt gặp dung mạo thật của nguyên thân Diệp Lãm Thu khi chưa đeo mạng che mặt. Sau khi bị vẻ đẹp ấy mê hoặc, hắn ta bắt đầu giở trò đeo bám không buông.
Diệp Lãm Thu “gốc” không chịu nổi sự quấy rầy nên đã nhiều lần từ chối và né tránh, thế nhưng Ngao Văn Hạo vẫn không từ bỏ, trong lòng hắn ta luôn ngứa ngáy khó chịu.
Thế là, nhân lúc mọi người đều đổ dồn đến thuyền báu của Thiên Công Các - nơi năm năm mới đến một lần - hắn ta đã lén lút lẻn vào sân của Diệp Lãm Thu. Dù không mua gì thì chỉ cần lên thuyền xem cũng đã mở mang tầm mắt, cơ bản chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ hội ấy.
Trừ những kẻ như hắn ta, lén lút làm chuyện mờ ám.
Ngao Văn Hạo cúi đầu đắc ý nhìn nén hương trong tay, đây là thứ hắn ta đã bỏ ra cái giá không nhỏ để có được. Không màu không mùi nhưng hiệu quả kéo dài, chỉ cần Diệp Lãm Thu vào phòng thì chắc chắn sẽ bị trúng chiêu một cách âm thầm, đến khi ấy...
Nghĩ tới đây, khóe miệng của hắn ta càng cong lên.
“Khoan đã, không đúng!”
Ngao Văn Hạo đột ngột mở to mắt, làn khói lẽ ra phải bay vào trong, sao giờ lại đổ ngược ra ngoài, phả thẳng vào mặt hắn ta?
Tuy đã cảm thấy điều bất thường, hắn ta vẫn không kịp phản ứng.
Ngay khoảnh khắc trước khi hoàn toàn ngất đi, Ngao Văn Hạo nghe thấy một giọng nữ không nên xuất hiện ở đó, như thể vừa chợt hiểu ra điều gì: “Thì ra thứ này có tác dụng như vậy.”
Ngao Văn Hạo nằm mơ cũng không ngờ, kế hoạch hoàn hảo của hắn ta lại thất bại chỉ vì Diệp Lãm Thu không có tiền và không nỡ tiêu linh thạch.
Diệp Lãm Thu tay cầm một chiếc bát bước ra khỏi phòng, hương đổ ngược làm Ngao Văn Hạo ngất xỉu chính là vì cô đã úp chiếc bát lên cửa sổ giấy.
Hương không thể thoát ra ngoài, thì đương nhiên phải đổ ngược lại.
Phải công nhận, khả năng ngăn khói của tấm giấy cửa sổ này thật sự rất tốt.
Sau khi nhìn rõ gương mặt hắn ta, Diệp Lãm Thu lập tức nhận ra.
Người để lại ấn tượng sâu sắc đến vậy trong lòng Diệp Lãm Thu “gốc” thật sự không nhiều, cũng đủ hiểu hắn ta từng gây ra phiền toái lớn cỡ nào.
Giờ thì rắc rối đến rồi.
Diệp Lãm Thu dùng chân đá nhẹ hai cái vào người đang nằm dưới đất rồi bắt đầu suy nghĩ.
Nên xử lý hắn ta thế nào đây?
...
Ý định đầu tiên bị cô loại bỏ chính là đưa hắn ta đến Pháp đường.
Bởi vì địa vị của Ngao Văn Hạo trong lòng Liệt Dương Chân Nhân quá cao.