Bên trong, thợ rèn đang miệt mài đập sắt đúc kiếm, cảnh tượng cực kỳ sôi nổi. Quản sự thì hô to rao hàng, trưng bày đủ loại vũ khí trên quầy. Và đông nhất vẫn là các khách hàng giống như Diệp Lãm Thu, họ đều đeo mặt nạ, lặng lẽ lựa chọn món đồ phù hợp nhất với mình.
Cả nửa con phố này đều thuộc về một cửa hàng, nơi bán hàng cũng chính là chỗ ở của quản sự, mọi người tấp nập tụ tập về phía đó.
Trên tường và trong các quầy kệ đều trưng bày đủ loại pháp khí lấp lánh.
Kiếm, đao, rìu, lưu tinh chùy, kích... thứ gì cũng có.
Phần lớn tu sĩ đến mua đồ đều khá yên tĩnh, chỉ khi có thắc mắc mới tìm quản sự hỏi, nhưng nơi nào cũng không thiếu những kẻ “hiểu biết”.
Vài người như thế đang đứng trước quầy cãi nhau không dứt về việc thanh kiếm nào trong tiệm mới là tốt nhất.
Kẻ hiểu biết số một, vóc người cao lớn, chỉ vào một thanh kiếm phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, toàn thân thanh mảnh nhẹ nhàng, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết không phải hàng tầm thường, lên tiếng:
“Thanh Bế Nguyệt Thu Sương Kiếm này tuyệt đối là vua trong các loại kiếm ở tiệm, thân kiếm nhẹ như mây, sắc bén có thể chém đứt cả sắt lạnh trăm năm, bình thường thì ẩn thế, nhưng một khi ra tay sẽ trăm phát trăm trúng!”
Kẻ hiểu biết số hai, người vuông vức như khối gạch, hừ lạnh chế giễu: “Ngươi cũng biết gì đó à?”
“Đứa trẻ ba tuổi cũng biết Bế Nguyệt Thu Sương Kiếm là hàng tốt, sao ngươi không nói luôn giá của nó cho đủ, một triệu linh thạch lận đấy... Làm gì cũng phải thực tế, phải xem người thường có đủ tiền mua không chứ, ta thấy thanh Thanh Hồng Kiếm này không tệ, giá vừa phải mà hiệu quả cũng cao.”
Quản sự thấy có cơ hội liền chen vào: “Nói đến hiệu quả với giá, các vị thấy thanh kiếm này thế nào, chỉ bán một ngàn linh thạch.”
Mọi người đang tò mò đồng loạt nhìn sang, nhưng sau khi nhìn thấy thì ai nấy đều thất vọng tràn trề, không kiềm được mà mắng quản sự vài câu.
“Ngươi đùa ai đó?”
“Thứ rác rưởi thế này mà cũng đem bán? Hay là quên vứt đi rồi?”
Thanh kiếm mà quản sự chỉ đến nằm trong góc khuất nhất của tủ trưng bày, gần như không ai chú ý.
Nó không những chẳng phát ra chút ánh sáng nào mà thân kiếm cũng không hề sáng bóng, thậm chí còn loang lổ những mảng rỉ lớn, nhìn qua chẳng khác gì một món đồ nát vừa được nhặt lên từ bãi rác, hoặc là một phế phẩm do một gã thợ rèn vụng về đập ra.
Quả thật là đồ lỗi, lớp rỉ sét trên thân kiếm hoàn toàn không thể đánh sạch.
Quản sự chỉ tượng trưng quảng cáo thêm vài câu như: “Đừng nhìn vẻ ngoài, thanh kiếm này rất sắc đấy”, hay “Nói về độ sắc bén thì nó còn vượt cả Thanh Hồng Kiếm”, nhưng chẳng ai buồn để tâm.
Kiếm tu cần chính là khí thế. Đã là người theo kiếm đạo thì hầu hết tài sản đều dồn vào kiếm, ai mà chẳng muốn có một thanh kiếm càng đẹp càng bắt mắt càng tốt. Như Sương Hàn Kiếm của Lê Xuyên chẳng hạn.
Còn về độ sắc bén, đó vốn là yêu cầu cơ bản của một thanh kiếm rồi. Kiếm nào chẳng chém được, vậy thì ai lại đi mua một thanh kiếm rỉ sét nát bét như thế chứ.
Quản sự cũng không cố chấp tiếp tục, đành nhường lại sân khấu cho đám người “hiểu biết” kia tiếp tục tranh cãi.
Kẻ hiểu biết số một liền phản bác: “Ngươi không hiểu gì hết, Thanh Hồng Kiếm đúng là rác...”
Kẻ hiểu biết số hai tức giận trợn mắt, râu mép rung lên: “Ngươi biết cái gì mà nói?”
Người xung quanh có kẻ xem như trò vui, có kẻ lại bất lực thở dài. Còn Diệp Lãm Thu...
Cô đang chăm chú nhìn chằm chằm vào thanh kiếm rỉ sét bị vứt xó kia, mắt cô gần như sáng bừng lên.