Chương 70

Chương 70
Trước Sau
Bắt đầu là đệ tử Lăng Tiêu Tông muốn cướp nhân sâm trong tay đệ tử Huyền Thanh Tông nên ra tay trước. Đệ tử Huyền Thanh Tông thấy vậy liền quát: “Các ngươi dám ra tay trước à?”

Thế thì bọn họ cũng chẳng thể chịu để người khác chèn ép!

Trong chốc lát, tiếng binh khí va vào nhau loảng xoảng vang dậy, các loại bùa chú cũng nổ tung trên không trung, tỏa ra những luồng sáng rực rỡ muôn màu.

Nếu là bình thường thì cô vẫn còn tâm trạng để ngắm pháo hoa bùa chú một lát, nhưng lúc này đúng là cảnh “cửa thành cháy, cá trong ao vạ lây”.

Khu linh điền của Tu Du trưởng lão đã bị ảnh hưởng bởi bùa lửa và kiếm khí mà đệ tử Lăng Tiêu Tông ném quá đà. Dù cô và Sài Linh đã phản ứng rất nhanh nhưng vài cành linh quả phía ngoài vẫn bị chém nát một nửa.

Giờ đây cô chẳng còn tâm trí nào để xem kịch vui nữa, trong lòng xót xa vô cùng: “Một cây ăn quả tốt như vậy!”

Ai phá hoại thì người đó phải bồi thường.

Cô bay thẳng tới chỗ nhóm đệ tử Lăng Tiêu Tông, dứt khoát nói: “Các người làm hỏng cây ăn quả của ta rồi, mau đền đi.”

Đền tiền!

Các đệ tử Lăng Tiêu Tông thoạt đầu bị nhan sắc của nữ tu sĩ áo xanh vừa xuất hiện làm cho ngẩn ngơ, có một thoáng ngỡ ngàng. Nhưng khi nhìn rõ y phục của cô thì vẻ mặt lại trở nên phức tạp, vừa tiếc nuối vừa cảnh giác.

Một người trong đó lên tiếng, giọng điệu cố tỏ ra lịch sự: “Tiên tử, chúng ta đang xử lý chuyện cây nhân sâm nghìn năm. Xin phiền người đợi chúng ta xong việc rồi sẽ bàn tới chuyện cây ăn quả.”

Nghe thì khách khí, nhưng ngữ điệu và cách nói đã phơi bày sự thoái thác.

Sài Linh cũng lập tức nhận ra: “Sư tỷ, bọn họ đang tìm cớ để không phải giải quyết cho chúng ta.”

Bồi thường chẳng qua cũng chỉ là bỏ ra chút linh thạch, việc này nhanh thôi, thế mà bọn họ còn quanh co.

Cô vốn không ngạc nhiên khi đám đệ tử Lăng Tiêu Tông định giở trò lươn lẹo. Vừa định mở miệng thì cô bỗng thấy có lực nhẹ chạm vào lưng, kèm theo đó là giọng nữ thẹn thùng nhưng đầy hứng khởi.

“Có phải Diệp sư tỷ không? Xin lỗi vì đã mạo muội chạm vào. Chuyện gấp quá, giờ tỷ có thể nói chuyện với chúng ta bằng ý niệm rồi.”

Cô chớp mắt, bởi giọng nói này không vang ngoài tai mà trực tiếp dội vào trong đầu.

Khẽ liếc về sau, cô thấy một nữ tu sĩ Huyền Thanh Tông dung mạo thanh tú đang nhìn mình đầy mong đợi, môi nàng ta không hề mấp máy.

Bên phía Lăng Tiêu Tông vẫn còn ồn ào tranh luận, hoàn toàn không hề hay biết.

Trong đầu cô đã có suy đoán, và khoảnh khắc sau giọng nam khàn trầm vang lên như để xác nhận:

“Diệp sư tỷ, đây là pháp bảo Đồng Âm Ốc của Tôn sư tỷ. Người nào được nó chạm vào ở cự ly gần đều có thể lặng lẽ trao đổi. Nghe danh không bằng gặp mặt, vừa nhìn sư tỷ chúng ta đã nhận ra ngay, hì hì...”

Một giọng nam khác chen ngang đầy sốt ruột:

“Đừng tám chuyện nữa, sau này còn nhiều dịp. Bây giờ bên Lăng Tiêu Tông đang cố chiếm cây nhân sâm nghìn năm. Diệp sư tỷ, Sài sư muội, xin hãy giúp chúng ta bảo vệ thành công. Sau đó bán đi, chúng ta chia đều linh thạch!”

Cô liền nhập vào cuộc trò chuyện bằng ý niệm: “Không thành vấn đề.” Trong lòng thầm nghĩ cũng phải xem đồng môn mình hào phóng đến mức nào.

Biểu cảm của mọi người lập tức thay đổi, hiển nhiên họ đã nhận được hồi đáp của cô.

Trong lòng cô thấy pháp bảo Đồng Âm Ốc này thật thú vị, nhưng cũng phải nhắc nhở mọi người đừng mải trò chuyện quá mà bỏ mặc đám Lăng Tiêu Tông.

Đây là kinh nghiệm mà cô rút ra từ Chu Cửu Dao.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (3)
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Chuẩn bị mở map mới rồi, hóng ghê

    1 tuần trước
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Bắt đầu mở map mới , hóng phết

    1 tuần trước
  • Ngọc Ánh

    Ngọc Ánh

    đang cuốn cái phải đi kiếm cám để đọc á

    3 tuần trước