“Sao lại vỡ nát như vậy, giờ phải làm sao đây?”
Úc Yên hất cằm về phía Diệp Lãm Thu, bắt chước điệu bộ của cô mà cũng đưa tay ra.
“Ngươi làm vỡ đèn lưu ly bảy màu của ta rồi, nghe rõ không, năm nghìn linh thạch, mau đền đi!”
Cô biết ngay mà, Úc Yên chẳng làm gì được nên ấm ức trong lòng, giờ lại giở trò vòi vĩnh.
Thật ra đây không phải lần đầu Úc Yên gây chuyện. Theo cô biết, nàng ta thậm chí từng suýt hợp tác với Chu Cửu Dao, nhưng chỉ sau một lần gặp mặt đã quay đầu bỏ đi. Úc Yên nói rằng cứ nhìn Chu Cửu Dao là trong đầu nàng ta lại văng vẳng câu “Cha ơi, y không phải thằng nhóc nhà nghèo”, khiến nàng ta thấy kỳ lạ vô cùng.
Theo lời nàng ta, Chu Cửu Dao quả thật chẳng giống “thằng nhóc nhà nghèo”, mà rõ ràng là một “tên khổng lồ nhà nghèo”.
Khi nghe xong chuyện phiếm này, cô cười đến chảy nước mắt. Nhờ Úc Yên vô tình chọc cười như thế, cô cũng sẵn lòng rộng lượng bao dung cho nàng ta.
Chỉ có điều, diễn xuất của Úc Yên cùng đồng bọn thật sự quá tệ hại. Hơn nữa giữa cô và Úc Yên còn cách tận hai người.
“Ngươi...”
Sau khi biết Úc Yên gây sự với Diệp Lãm Thu thì ấn tượng của Sài Linh về nàng ta vốn đã tệ nay lại càng chạm đáy. Vừa thấy Úc Yên, nàng đã nổi giận đùng đùng, định xông lên cãi lý.
Cũng may Diệp Lãm Thu kịp giữ lại.
Cô nháy mắt ra hiệu cho Sài Linh rồi thản nhiên kéo nàng đi thẳng, lướt ngang qua Úc Yên và đám tùy tùng như thể chẳng hề tồn tại.
Miệng cô còn lẩm bẩm: “Thôi, đừng nói nữa, bên này yên tĩnh thật.”
Cô hoàn toàn coi Úc Yên như không khí.
Sài Linh cũng hiểu ý, cố nhịn cười mà phụ họa theo.
Úc Yên: “...” Nàng ta có cảm giác như vừa tung một cú đấm vào khoảng không, bất lực đến mức khó tả.
“Đừng đi!”
Úc Yên tức tối định giật lấy cô, nhưng vừa nghĩ đến điều gì đó nàng ta liền khựng lại. Dù thế, thái độ của Úc Yên đã quá rõ ràng, nàng ta không muốn dễ dàng để cô đi.
Khi thấy nàng ta dừng tay, vẻ mặt cô thoáng lộ rõ sự thất vọng, cứ ngỡ lại có cơ hội kiếm thêm một khoản lớn.
Sài Linh nhìn thấy Úc Yên cầm roi dài chắn trước mặt, vội thì thầm bên tai cô bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: “Sư tỷ, chúng ta đã hẹn với Tu Du trưởng lão đến hái linh quả rồi...”
Sự xuất hiện của Úc Yên vốn chẳng làm Diệp Lãm Thu bận tâm. Sau một trận đòn với Đả Thần Tiên, nàng ta cũng đã biết thu liễm ít nhiều.
Thế nhưng nếu tiểu sư muội của mình bị phiền lòng thì cô nhất định phải ra tay.
Chuyện này vốn chẳng làm khó được cô, chỉ cần một câu nói là Úc Yên sẽ ngoan ngoãn tránh ra. Cô trấn an Sài Linh, dặn nàng đừng hoảng.
Sài Linh tin tưởng cô trọn vẹn, chỉ tò mò không biết rốt cuộc câu nói nào lại có uy lực đến vậy.
Cô liền thực hành ngay, nhìn thẳng Úc Yên rồi buông lời: “Ngươi cứ bám theo ta mãi, chẳng lẽ thầm yêu ta sao?”
Vừa dứt lời, Úc Yên còn đang hùng hổ lập tức biến sắc, la toáng lên rồi vội vàng bỏ chạy.
Cô thầm nghĩ: “Đối phó với một Úc Yên, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
Ánh mắt cô còn liếc qua những mảnh vỡ của chiếc đèn lưu ly bảy màu bị bỏ lại. Cô lớn tiếng gọi với theo bóng Úc Yên sắp biến mất: “Sao lại thiếu ý thức thế, vứt rác bừa bãi hả?”
Úc Yên hoàn toàn không có ý quay lại dọn, nên cô đành miễn cưỡng dùng chân giữ mấy mảnh rồi từ tốn nhặt lại.
Sau đó, cô lập tức gửi một lá bùa truyền âm cho Trương Tì Hưu: “Có mua mảnh lưu ly bảy màu còn mới không?” Đèn thì vỡ rồi, nhưng mảnh vỡ vẫn còn nguyên vẹn.