Sài Linh và mấy đệ tử Huyền Thanh Tông nhanh chóng lên tiếng rằng không cần lo, họ sẽ tiếp tục tranh luận với Lăng Tiêu Tông để kéo dài thời gian.
Trong nhóm, mọi người chuyển sang chủ đề chính: “Làm thế nào?” Làm sao mang cây nhân sâm về tông môn một cách thuận lợi?
Cô suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ta có cách rồi.”
Ban đầu họ chỉ nghĩ việc lôi kéo cô và Sài Linh tham gia chẳng qua là thêm người thêm sức, không kỳ vọng hai người có thể tạo ra thay đổi gì lớn. Thế nhưng không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cô đã đưa ra giải pháp.
Vài người trong nhóm Huyền Thanh Tông lập tức dâng lên cảm giác kính nể, trong lòng còn le lói chút hy vọng thầm kín.
Cũng phải, tuy mọi người chỉ biết đến Diệp sư tỷ qua dung mạo, lúc trước Úc Yên đã vô tình làm rơi mạng che mặt của cô, không ai ngờ dung nhan của Diệp sư tỷ lại tuyệt trần đến vậy.
Nhưng Diệp sư tỷ lại là nhị sư muội ruột của đại sư huynh Lê Xuyên, biết đâu kiếm pháp của cô cũng thuộc hạng nhất đẳng thì sao.
Một giọng nam trầm hừng hực khí thế cất lên: “Diệp sư tỷ muốn đánh thế nào, chúng ta sẽ phối hợp với tỷ!”
Cô kinh ngạc: “Mọi người vẫn muốn tiếp tục đánh à?”
Mấy người bên Huyền Thanh Tông thoáng khựng lại: Vậy là không đánh sao, chẳng lẽ Diệp sư tỷ định dùng lời nói để thuyết phục? Diệp sư tỷ có tài ăn nói, chẳng lẽ định đấu võ mồm với cả đám người?
Nữ tu sĩ giữ Đồng Âm Ốc vốn tán thành quan điểm “có thể không động thủ thì đừng động thủ”, lập tức hùa theo: “Đao kiếm không có mắt, dễ gây thương tích, cứ thương lượng thì hơn. Chúng ta lấy được trước, chúng ta có lý...”
Cô không rõ mọi người đang tưởng tượng cái gì về mình, nhưng lúc này cũng phải tạm dừng. Cô hỏi: “Ai chạy nhanh nhất?”
Cô chẳng hề nghĩ đến chuyện đánh nhau hay đàm phán, vốn đã là thế đối địch thì còn cần thành thật làm gì.
Cứ chạy thôi.
Nơi này cách cổng chính Huyền Thanh Tông không xa, chỉ cần vào trong thì còn ai để ý đến Lăng Tiêu Tông nữa.
Những cuộc chiến tông môn đẳng cấp nhất đôi khi chỉ cần áp dụng phương pháp đơn giản nhất.
Cô vẫn còn chút tiếc nuối, giá như Chu Cửu Dao ở đây thì tốt biết mấy.
Tên nhóc đó chạy nhanh cực kỳ, rất hữu dụng trong tình huống này.
Chu Cửu Dao, kẻ thỉnh thoảng bị cô lôi ra nhắc đến, lúc này đang cẩn thận bước đi trên con đường núi heo hút đầy gai góc.
Dù y mặc kín mít, nhưng tay chân vẫn nóng rát, chẳng cần nhìn cũng biết bị gai cào xước.
Đối diện với vết thương, Chu Cửu Dao chẳng hề bận tâm, miễn là không đụng phải “người kia” thì mọi thứ đều ổn.
Để tránh cô, y còn cố tình chọn con đường chẳng ai đi, thà vòng nửa vòng Huyền Thanh Tông, trên người còn dán chi chít bùa trừ ma và bùa may mắn.
Chu Cửu Dao tự nhủ lần này chắc chắn ổn, nhưng ngay sau đó lại hắt hơi một cái thật mạnh, sống lưng cũng lạnh toát.
Y bắt đầu hoảng hốt, ngó quanh, muốn khóc mà không ra nước mắt.
“Không phải chứ, bà điên họ Diệp ấy chẳng lẽ cũng rình rập ở đây để tóm mình sao?”
Mặc dù Chu Cửu Dao không phát hiện bóng dáng cô, mà vị đại năng kia cũng trấn an rằng chẳng có chuyện gì, nhưng y vẫn run rẩy lo lắng suốt một lúc lâu. Thậm chí sau đó, y còn muốn trực tiếp đi tìm cô.
“Ta không thể chịu nổi những ngày sống nơm nớp thế này nữa rồi, ha ha ha, chẳng phải chỉ là súp lơ thôi sao, trốn cũng không thoát, sớm muộn gì cũng phải nhìn, chi bằng xem sớm cho xong chuyện...”
Chu Cửu Dao càng nghĩ càng thấy hợp lý, trong lòng bỗng thông suốt.