Tháng Chạp ở đô thành Lâm An, hơi lạnh tiêu điều bao trùm mặt đất.
Tân đế đăng cơ chưa đầy một năm, nay thiên hạ mới vừa yên ổn, lại đúng dịp Tiết Thiên Ninh, bởi thế lễ hội long trọng chưa từng có được mở ra. Trên gác của Tập Anh Điện, nhạc công giáo phường hòa tấu, tiếng nhạc réo rắt như trăm loài chim hót mừng, cung điện nguy nga rực rỡ, giăng đèn kết hoa. Tông thất trăm quan dâng lễ chúc mừng, sứ giả các nước cũng tới triều cống, yến tiệc xa hoa kéo dài suốt ba ngày ba đêm.
Lúc này trong tẩm điện, Tạ Chiêu Ninh nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt xanh xao. Nàng lặng lẽ nhìn khung cảnh mùa đông khô héo ngoài song cửa.
Âm thanh náo nhiệt từ nơi xa truyền lại, giống như một giấc mộng đã kéo dài nhiều năm.
“Phu nhân, vừa rồi điện hạ sai người đưa đến vật này.”
Nghe tiếng nói, Tạ Chiêu Ninh quay đầu nhìn lại.
Tỳ nữ quỳ dưới đất, trên khay gỗ sơn mài dát vàng trong tay đặt một chiếc áo khoác lông dệt kim tuyến, ánh sáng lấp lánh rực rỡ. Ấy chính là y phục của vương phi thân vương.
Ngón tay nàng chậm rãi lướt qua lớp thêu nổi, hương hoa bách hợp quý phái phảng phất lan ra. Chiếc áo khoác lông dệt kim tuyến ấy trái ngược hẳn với vẻ tiêu điều trong gian phòng này. Nàng chợt bật cười khẽ, tiếng cười hóa thành cơn ho khan. Vì vật này mà năm xưa nàng đã dùng biết bao thủ đoạn, chôn vùi biết bao mạng người, đến chính nàng cũng chẳng thể nhớ hết.
Tỳ nữ muốn nói rồi lại thôi, trong mắt ngập tràn lo lắng.
Đúng lúc ấy cửa điện đột ngột mở ra. Hai hàng thị vệ mặc trọng giáp, tay cầm trường đao tiến vào.
Ngay sau đó từng bước chân chậm rãi vang lên.
Thân thể tỳ nữ bỗng cứng đờ, nét kinh hoảng hiện rõ trên mặt.
“Sao còn chưa mặc vào?”
Dưới sự vây quanh của thị vệ, hắn bước từng bước tới. Triệu Cẩn khoác cẩm bào màu huyền tử, đầu đội Thất Lương quan, đai ngọc thắt ngang càng làm lộ rõ vóc dáng cao ngất. Trong ánh đèn, đường nét ngũ quan tuấn mỹ tinh xảo, hắc mâu sâu thẳm u ám, làn da tái nhợt, ngay cả sắc môi cũng nhạt, càng tôn thêm vẻ tôn quý lãnh đạm. Khó ai ngờ được, đây chính là Hoài Dương Vương, người đang nắm giữ quyền thế trong triều.
Tỳ nữ sợ hãi đến mức rạp xuống đất, toàn thân run rẩy, không dám hé môi.
“Bao năm qua ngươi tâm địa còn độc hơn rắn rết, hao hết tâm cơ, chẳng phải chỉ vì muốn có vật này thôi sao?”
Tạ Chiêu Ninh không đáp, nàng thu bàn tay gầy guộc tái nhợt về.
Triệu Cẩn bất ngờ đưa tay, bóp lấy cằm nàng, lạnh lùng nâng mặt nàng lên: “Nhìn ta!”
Cằm bị siết đau nhói, nàng buộc phải ngẩng đầu. Trước mắt nàng, người này... há chẳng phải thiếu niên năm nào ở Biện Kinh, từng bỏ tiền giúp chùa chiền và bách tính? Thế nhưng, dáng vẻ hôm nay của hắn lại vừa lạnh lẽo vừa bệnh tật, thoáng cười nơi khóe môi, nhưng dường như ngay khoảnh khắc sau sẽ giết người không gớm tay.
Trong lòng nàng dâng lên nỗi bi thương vô hạn, đôi mắt khép lại.
Nàng đã đi đến bước đường này từ khi nào? Là từ lúc nàng nói mình thích hắn, hay là từ khi nàng hại chết người mà hắn yêu nhất?
Năm ấy, Triệu Cẩn trợ giúp Tương Vương vốn không được chú ý đoạt lấy thiên hạ. Tân hoàng phong hắn làm Hoài Dương Vương, thân giám Trung Thư Tỉnh. Lại lấy cớ phò tá ấu đế, hắn ở hẳn trong Thùy Củng Điện, gần như tự tay chấp chính. Còn nàng, từ khi Thuận Bình Quận Vương sụp đổ, danh vị và quyền quý đều mất sạch, chẳng khác nào tội đồ phản nghịch.
Triệu Cẩn đưa nàng về cấm đình giam giữ. Ngay ngày hôm đó, hắn cho nàng uống một loại cấm dược, ghé sát tai nàng mà nói, thứ thuốc này sẽ khiến nàng dần dần không thể mở miệng, rồi sau đó cũng chẳng còn động đậy được nữa, đó coi như là sự trừng phạt. Hắn muốn nàng trở thành một cái xác biết thở.
Lúc này nàng đã không còn nhìn thấy gì, nhớ lại thuở nhỏ từng mất ánh sáng vì chiến loạn, quãng thời gian ấy chính là những ngày đáng sợ nhất trong đời. Giờ đây hắn lại muốn nàng một lần nữa rơi vào cảnh tăm tối, chẳng những không thể nói mà còn chẳng thể nhúc nhích, chẳng lẽ hắn thật sự muốn nàng nếm trọn nỗi tuyệt vọng đến cùng sao?
Nàng kinh hãi đến mức rùng mình, cố sức móc cổ họng nôn khan. Tuy đã rơi vào tình cảnh ấy nhưng nàng vẫn còn muốn sống cho tử tế.
Lúc ấy hắn thong dong đứng cạnh nhàn nhã nhìn nàng, thậm chí nàng còn nghe thấy hắn bật cười.
Điên rồi, điên rồi! Nàng lao đến bóp cổ hắn, hắn lại bất động, mặc nàng siết chặt, cứ như nàng chỉ là một con kiến yếu ớt chẳng đáng lọt vào mắt hắn.
Khi ấy nàng hối hận biết chừng nào, hối hận cả một đời mình. Nước mắt nàng từng giọt nặng nề rơi xuống, nện vào những viên gạch vàng lát trong điện, đau đớn đến nôn khan. Bởi lẽ đó là lỗi của nàng. Rõ ràng thân phận nàng là đích nữ của dòng họ thế gia cao quý, cớ sao lại sống buông thả như thế, cớ sao lại đem lòng mến kẻ chẳng hề thích nàng, bất chấp sự khước từ của hắn, cứ khăng khăng dâng lên trước mặt hắn tất cả những gì nàng cho là tốt đẹp nhất.