Chỉ một cái liếc thoáng qua thôi, đã khiến Tạ Chiêu Ninh đầu óc trống rỗng, chấn động đến mức không thốt nên lời.
Nàng từng sống qua hai kiếp người, đã chứng kiến biết bao biến dời thế sự, cho dù là chuyện kinh tâm động phách đến mấy, nàng vẫn có thể giữ vững bình tĩnh. Thế nhưng, khi nhìn thấy gương mặt ấy, lòng nàng lại không sao kiểm soát được nỗi kinh hoàng dâng trào.
Dù sao, người này chính là kẻ từng khắc sâu trong lòng nàng suốt bao năm tháng, là người nàng đã si mê đến nửa đời. Dung mạo này, nàng đã khắc ghi trong tim không biết bao lần, vẽ ra trong giấc mộng không biết bao nhiêu bận.
Người này... lại chính là Triệu Cẩn!
Nhưng làm sao có thể như thế được! Năm xưa rõ ràng Triệu Cẩn là một lang quân ôn hòa như gió mát trăng thanh, hắn từng quyên tiền dựng miếu, cứu tế dân nghèo, người đời ai nấy đều khen hắn tâm địa từ bi. Thế nhưng kẻ vừa ra tay giết người như ngóe kia, thậm chí rất có thể chính là hung thủ giết cả nhà Thông phán, suýt nữa còn muốn sát hại cả bọn họ. Vậy thì, đó còn có thể là Triệu Cẩn mà nàng từng quen biết không?
Năm xưa, nàng vẫn luôn nghĩ Triệu Cẩn trở nên tàn nhẫn như vậy là do bị nàng hành hạ đến biến đổi. Có lẽ, suy nghĩ ấy từ đầu đến cuối đều sai rồi. Triệu Cẩn chưa bao giờ là người nàng tưởng, hắn vốn đã là kẻ tâm địa độc ác, vì thế mới có thể bước lên ngôi Nhiếp Chính Vương, cũng vì thế mà giam cầm nàng trong cấm đình suốt mười năm trời, không cho bất kỳ ai được tới gần. Chỉ riêng hắn được phép ra vào nơi ấy, thăm người tẩu tẩu từng thuộc về hắn và lấy việc sỉ nhục nàng làm thú vui.
Thậm chí, vào đêm hắn thành thân, hắn không hề tới động phòng hoa chúc, mà lại đến cấm đình tìm nàng. Khi ấy hắn khoác trên mình bộ quan phục đỏ rực, ngồi thẳng lưng trên ghế thái sư, tay chống cằm, ánh mắt lạnh lùng khẽ cụp xuống. Hắn nhìn nàng quỳ dưới đất, cứ thế giặt quần áo bằng nước lạnh, hắn sai người khiêng hai giá đèn cao ngất vào trong, nến đỏ cháy sáng rực, soi rõ dáng nàng quỳ trên nền đá lạnh.
Nàng biết hắn đang nhìn mình, biết hắn lấy việc đó làm trò tiêu khiển, nàng hận hắn đến tận xương tủy, thế nhưng vẫn mang theo một nỗi tự trách âm thầm, cho rằng tất cả bi kịch này đều do mình mà ra, những cảm xúc nặng nề ấy từng suýt nhấn chìm nàng giữa vực sâu tuyệt vọng.
Lại có một lần khác, hắn đột nhiên xông vào cấm đình giữa đêm, thị vệ ngoài cửa đều đã bị hắn sai tránh đi, chiếc hắc bào thêu chỉ tím trên người hắn có phần xộc xệch, ánh mắt u tối. Vừa thấy nàng, hắn lập tức túm lấy cổ tay, mạnh mẽ đè nàng xuống giường.
Hơi rượu nồng nặc phả ra từ hơi thở của hắn khiến nàng vừa hoảng loạn vừa sợ hãi. Khi ấy nàng đã chẳng còn chút tình cảm nào với hắn nữa, nhưng cũng không thể phản kháng. Hơi thở nóng bỏng kia chạm vào cổ, khiến tim nàng đập loạn, sợ hãi đến run rẩy.
Ngay khi nàng tưởng mình đã hoàn toàn tuyệt vọng, hắn lại bỗng nhiên tỉnh táo, đẩy nàng ra, đôi mắt lộ rõ vẻ kinh hoàng như chính hắn cũng không tin nổi bản thân, rồi loạng choạng bỏ đi.
Đó có lẽ là một trong số ít lần nàng thấy hắn lộ ra cảm xúc thật.
Sau đêm ấy, suốt một thời gian dài, hắn không còn bước vào cấm đình để hành hạ nàng nữa.
Tạ Chiêu Ninh từ hồi ức mơ hồ suy đồi ấy dần dần tỉnh táo lại, lúc này nàng nhìn theo bóng lưng Triệu Cẩn, chỉ vài bước nhảy hắn đã biến mất trong điền trang Khương gia vốn dễ thủ khó công. Trời dần sáng, trong màn mưa lất phất mát lạnh, bóng lưng ấy như mực nước tan vào cảnh sơn thủy, bởi lẽ Triệu Cẩn mà nàng quen luôn mặc y phục trắng nên nàng vừa thấy quen thuộc lại vừa thấy xa lạ.
Lần đầu tiên nàng gặp Triệu Cẩn là ở Tây Bình Phủ, khi ấy nàng cưỡi ngựa mất kiểm soát trên phố suýt tông vào sạp hàng của tiểu thương, một ngựa hai mạng người, chính hắn đã vọt người lên chặn con ngựa lại, tựa như lưỡi kiếm trắng xẻ đôi cát vàng bụi bặm của Tây Bình Phủ. Nàng chưa từng thấy lang quân nào vừa ôn nhu lại vừa lãnh đạm như vậy, ánh mắt đó đã khắc sâu vào lòng nàng. Mặc dù sau này phát hiện Triệu Cẩn không hề từ bi như nàng nghĩ, nàng vẫn chưa từng không thích hắn, mà chỉ cho rằng sự thay đổi của hắn là do mình gây ra nên càng thêm đau lòng.
Vậy ra nàng chưa từng thực sự nhìn rõ con người này. Quả nhiên Triệu Cẩn năm xưa không thích nàng, còn chán ghét nàng, nghĩ lại trong mắt hắn, nàng ngu ngốc đến nhường nào.
Tạ Chiêu Ninh nghĩ đến đây thì tự giễu, khóe môi nhếch lên.
Chân trời cuối cùng cũng hửng sáng, lửa lớn dần dần lắng xuống, lúc này Tạ Chiêu Ninh bước xuống đài vọng canh. Hắc y nhân khi ấy mới tiến lên kiểm tra thi thể, thế nhưng thi thể đã cháy đen không nhìn ra manh mối gì, hắn khẽ chậc một tiếng rồi xoay người định nhảy vọt rời đi. Tạ Chiêu Ninh lạnh lùng lên tiếng từ phía sau: “Cố Thế tử gia, ngài không định giải thích sao?”