Hắn nói dứt khoát: “Ca ca sẽ lập tức đi chặn muội ấy. Uyển Ninh, muội mau báo việc này cho phụ thân, chuyện lớn như thế không thể chần chừ!”
Tạ Uyển Ninh vội gật đầu, Tạ Thừa Nghĩa lập tức sải bước đi thẳng đến chuồng ngựa Tạ gia Đông Tú.
Cũng vào lúc ấy, Tạ Huyên và Nhị bá phụ Tạ Dục vừa tiễn những người còn lại của Cố gia trở về hoa sảnh.
Tạ Dục vừa đi vừa than thở: “Cố gia quả là thế gia hiển hách. Cố thế tử không nói một lời đã rời đi, mà hộ vệ của hắn còn khiến chúng ta phải đích thân tiễn.”
Tạ Huyên chắp tay sau lưng, mỉm cười nói: “Cô cô hắn là quý phi, phụ thân là Định Quốc Công, bản thân lại là đích tử duy nhất, ngay cả hộ vệ cũng xuất thân Kim Ngô Vệ. Với gia thế ấy, dẫu chúng ta có quỳ xuống tiễn cũng chẳng quá, chỉ không hiểu hôm nay hắn tới vì lý do gì thôi.”
Tạ Dục đáp: “Dù thế nào đi nữa, cũng xem như làm rạng danh lễ cập kê của San nhi, sau này con bé có hứa gả nhà nào, người ta cũng sẽ nể trọng thêm vài phần.”
Nói đến đây, trên mặt Tạ Dục lộ rõ vẻ đắc ý. Tạ Huyên thấy thế khẽ cười, biết Nhị đệ vốn cưng chiều con gái.
Hai người vừa bước vào hoa sảnh, đã thấy Tưởng di nương vội vã tiến đến, khom người thi lễ rồi nói: “Lang quân, thiếp có việc muốn bẩm báo. Vừa rồi chưởng quỹ truyền tin tới, nói đại nương tử... đại nương tử đã đi chặn lô thuốc thiếp thân chuẩn bị rồi! Thiếp thực lòng lo sợ nên vội đến xin Lang quân định đoạt xem nên xử trí thế nào.”
Tạ Huyên nụ cười dần ngưng lại. Tạ Chiêu Ninh lại dám đi ngăn cản thuốc men vận chuyển ra biên cương? Nàng thật sự to gan làm ra chuyện hồ đồ như thế ư?
Mặt ông hơi trầm xuống: “Là chuyện khi nào?”
Tưởng di nương có chút lo lắng đáp: “Chính là sau khi hành lễ xong! Thiếp thân biết đại nương tử bất mãn với thiếp thân, thế nhưng cũng... cũng không thể lấy lô thuốc thiếp thân đã chuẩn bị ra để trút giận chứ! Những lô thuốc này đều phải đưa đến biên quan, liên quan đến danh tiếng của hiệu thuốc Tạ thị. Nếu không thể giao đúng thời hạn, Tạ gia e rằng cũng sẽ bị trừng phạt!”
Lúc này, Tạ Cảnh, Bình Dương quận chúa cùng Khương thị, Lâm thị và những người khác cũng vừa rời khỏi yến tiệc, bước vào hoa sảnh. Khương thị nghe thấy lời của Tưởng di nương, sắc mặt lập tức thay đổi. Chiêu Chiêu đi chặn lô thuốc của Tưởng Hoành Ba đã chuẩn bị? Làm sao có thể! Chiêu Chiêu tuyệt đối không phải người không biết nặng nhẹ như vậy!
Đường tổ phụ Tạ Cảnh tiến lên một bước. Ông ấy vốn chỉ nghe nói đích nữ nhà Tạ Huyên từ Tây Bình Phủ trở về, thường ngày có chút kiêu căng ngạo mạn, nhíu mày hỏi: “Thật sao?”
Tưởng di nương vội khom người hành lễ: “Dì phu vạn an, thiếp thân nào dám nói càn.”
Tạ Cảnh quay sang nói với Tạ Huyên: “Chuyện này liên quan đến chiến sự biên cương, lại ảnh hưởng đến danh dự của Tạ thị, sao có thể dung túng trẻ con làm loạn. Con còn không mau đi xử lý!”
Tạ Uyển Ninh liếc nhìn về phía Bình Dương quận chúa, Bình Dương quận chúa lập tức hiểu ý, khẽ nói: “Tạ đại nhân, đã là chuyện liên quan đến chiến sự biên cương, e rằng cũng có phần liên quan đến Lang quân nhà ta, ta cũng sẽ cùng người đi xem thử.”
Lúc này Khương thị đã chẳng còn nghe rõ những lời họ nói, bà ấy lập tức quay người, bảo Hàm Sương đánh xe ngựa, nhanh chóng đi tới Bảo Khang Môn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Chiêu Chiêu đang làm gì. Bà ấy tuyệt đối không tin Chiêu Chiêu sẽ làm ra chuyện hồ đồ như ngăn cản thuốc men vận chuyển!
Tại ngõ Tú bên cạnh Bảo Khang Môn, nơi đây vốn là khu vực bán các loại sản phẩm thêu thùa, tơ lụa kim chỉ của thành Biện Kinh, ngõ không rộng, lúc này vừa qua giữa trưa, góc ngõ vắng tanh, nhiều cửa hàng chỉ hé cửa lặng im.
Ba bốn chiếc xe ngựa chở đầy những hòm thuốc nặng trịch đang thúc ngựa đi qua ngõ Tú, bỗng nhiên có một con ngựa nâu phi nhanh đến, chắn ngang trước đầu xe.
Người đến chính là Tạ Chiêu Ninh, trên đầu đội mũ che mặt.
Nàng siết chặt dây cương, ánh mắt kiên định nhìn những hộ vệ đưa thuốc, giọng nói dứt khoát: “Tất cả theo ta trở về, lô thuốc này không được đưa đi!”
Các hộ vệ chỉ thấy đột nhiên có một tiểu nương tử xông ra chặn đường, không ai nhận ra thân phận thật sự của nàng, còn tưởng là kẻ nào không biết điều, lập tức rút dao ra một nửa, quát lớn: “Kẻ nào dám làm càn! Đây là thuốc của hiệu thuốc Tạ thị cần đưa đến biên quan, ngươi dựa vào đâu mà ngăn cản, còn không mau tránh ra!”
Chưởng quỹ phụ trách việc giao thuốc từng gặp Tạ Chiêu Ninh ở Dược Viên, vội vàng bước lên, chắp tay nói: “Thì ra là đại nương tử! Đại nương tử xin thứ lỗi, lô thuốc này cần phải mau chóng đưa đến thuyền ở cầu Bảo Khang Môn, chậm nữa sẽ lỡ giờ mất!”