Nói rồi, nàng ta tháo chiếc gói nhỏ khoác trên tay, bên trong quả nhiên là một đôi hộ tất thêu vô cùng tinh xảo, trên đó có hoa văn tứ quý bình an, đường kim mũi chỉ đều đặn, tinh tế. Màu sắc của đôi hộ tất lại giống hệt với chiếc đấu bồng mà nàng ta từng tặng hắn lần trước, quả thật tỉ mỉ và dụng tâm.
Tạ Thừa Nghĩa nhìn thấy, trong lòng lập tức mềm lại, hắn không nói thêm gì, chỉ thầm nghĩ nhị muội quả thật đối với mình rất chân thành, bao năm qua tình nghĩa huynh muội chưa từng phai nhạt.
Hắn khẽ cười nói: “Nhị muội muội, nữ công của muội lại tinh tiến rồi, hoa nguyệt quý này thêu y như thật vậy. Muội đối đãi với ca ca tốt như thế, sau này nếu có việc gì muốn ca ca giúp, chỉ cần nói ra là được.”
Nghe vậy, Tạ Uyển Ninh mỉm cười, ánh mắt như nước: “Có lời này của ca ca, muội yên tâm rồi.”
Nói xong, nàng ta khẽ thở dài: “Chỉ là gần đây, trưởng tỷ trong nhà càng lúc càng được mẫu thân coi trọng, muội luôn sợ một ngày nào đó... nếu trưởng tỷ vẫn không thích muội, lại chĩa mũi dùi vào muội thì muội biết nương tựa vào ai.”
Tạ Thừa Nghĩa nghe xong, khẽ cau mày.
Trước đây, hắn vốn có thành kiến với Tạ Chiêu Ninh, cho rằng nàng ngạo mạn, hay làm người khác khó chịu, còn Uyển Ninh thì hiền lành, nhu thuận. Thế nhưng sau chuyến đi nhà ngoại tổ phụ, khi tận mắt thấy nàng dũng cảm cứu mọi người, hắn mới nhận ra Chiêu Ninh không hề là kẻ hung hăng bất thiện như lời đồn. Thực ra, hắn chưa từng cố ý làm khó nàng, chỉ mong các muội muội trong nhà hòa thuận mà thôi. Nghĩ vậy, hắn dịu giọng nói: “Muội đừng lo, ca ca thấy Chiêu Ninh nay đã đổi khác rồi.”
Tỳ nữ Tử Quyên đứng sau Tạ Uyển Ninh bỗng khẽ cất lời: “Đại lang quân đây là chỉ biết một mà không biết hai.”
Tạ Uyển Ninh quát khẽ: “Ngươi câm miệng, định nói gì đó!”
Nhưng Tử Quyên vẫn không chịu, bực bội nói: “Vốn là sự thật, nương tử hà tất phải giấu. Cứ nói chuyện hôm đó... hôm vạch trần tam nương tử bỏ thuốc ngựa, rõ ràng ngài đã thấy từ sớm. Phàn Tinh và Phàn Nguyệt khi ấy đã phục sẵn ở chỗ đó, xong việc lại lập tức trở về bên đại nương tử. Thế chẳng phải rất lạ sao? Tuy tam nương tử thừa nhận là mình đứng sau, nhưng nam tử kia có phải do đại nương tử sắp đặt không? Hoặc có khi đại nương tử đã biết chuyện đó từ trước, chỉ cố tình im lặng, để hai người cùng chịu thiệt. Đại nương tử tâm cơ sâu như vậy, liệu sau này thật sự sẽ buông tha cho nương tử sao...”
Tạ Uyển Ninh tức giận quát: “Ta đã bảo ngươi đừng nói nữa! Chuyện đó đã qua, tam muội muội cũng thừa nhận, phụ thân đã trừng phạt tỷ ấy rồi, ngươi còn khơi lại làm gì, chẳng phải khiến trong nhà bất hòa sao!”
Tử Quyên vẫn không phục, thấp giọng nói: “Nô tỳ cũng chẳng nói trước mặt lão gia phu nhân, nhưng giữa nương tử và đại lang quân là người một nhà, nô tỳ có nói đôi lời thì đại lang quân cũng sẽ không trách. Nô tỳ chỉ muốn để đại lang quân hiểu rõ, tâm tính của đại nương tử đâu có đơn giản như vẻ ngoài...”
Tạ Thừa Nghĩa sững người. Trong đầu hắn bất giác hiện lên ký ức hôm xảy ra chuyện. Hôm ấy hắn đang tiếp khách ở hoa sảnh, dường như quả thật có thấy Phàn Tinh và Phàn Nguyệt đi về phía chuồng ngựa, chuyện hạ độc là do Tạ Chỉ Ninh làm, nàng ta đã chính miệng thừa nhận, tất nhiên không thể chối cãi. Nhưng nếu lời Tử Quyên nói là thật, vậy vì sao Tạ Chiêu Ninh lại để hai tỳ nữ của mình phục sẵn ở đó? Chẳng lẽ nàng thực sự đã biết chuyện từ sớm, chỉ là cố tình im lặng... để hai muội muội lưỡng bại câu thương?
Tạ Thừa Nghĩa nghĩ đến đây, trong lòng dần lạnh đi. Thế nhưng việc này vẫn chưa được chứng thực, hắn hít sâu một hơi, giọng điệu chậm rãi mà lạnh nhạt: “Thôi đi, nếu chưa có chứng cứ thì tạm thời đừng bàn thêm.”
Tạ Uyển Ninh khẽ cúi đầu, giọng mang theo vẻ áy náy: “Ca ca đừng để trong lòng, muội chỉ là thấy bất an, sợ rằng một ngày nào đó nếu muội gặp chuyện, sẽ chẳng có ai đến bảo vệ muội.”
Vì phải đến hiệu thuốc trông coi việc quản sự, sáng sớm hôm ấy Tạ Chiêu Ninh đã dậy đi đến Vinh Phù Viện.
Trong lòng Tạ Thừa Nghĩa vẫn cuộn trào nỗi giận dữ vì cảm thấy có lẽ mình đã nhìn lầm người. Đợi đến khi bình tâm lại, hắn mới nói với Tạ Uyển Ninh: “Muội cứ yên tâm, nếu muội gặp chuyện, ca ca tất nhiên sẽ bảo vệ muội. Còn nếu Tạ Chiêu Ninh thực sự làm điều gì sai trái, ca ca cũng sẽ tự mình ngăn cản nàng ta.”
Nghe đến đây, Tạ Uyển Ninh mới hé nụ cười nhẹ, ánh mắt thoáng qua chút khuất ý: “Nếu vậy, lòng muội mới thật sự yên.”
Ở nơi hai người không hề hay biết, có một bóng người đã lặng lẽ nghe trộm suốt nửa buổi, sau đó khẽ rút lui vào bóng tối.
Còn trong sân Cẩm Tú Đường, Tạ Chiêu Ninh vẫn chưa ngủ.