Nàng nghe tiếng bọn người vây tới ngoài kia, biết giờ không thể chậm trễ nữa, nếu để họ thật sự bao vây kín, thì chẳng còn ai cứu được!
Khương Nguyên và Khương Thiến vô cùng rối rắm, nghe tiếng động bên ngoài càng thêm lo sợ. Khương Thiến hỏi Tạ Chiêu Ninh: “Chiêu Chiêu, muội định làm thế nào?”
Khương Nguyên lại nói: “Muội đừng ra ngoài kẻo bị họ phát hiện thì nguy hơn! Ở lại đây đi, biểu tỷ sẽ bảo vệ muội!”
Tạ Chiêu Ninh nghe câu đó thấy lòng hơi ấm lên, nhưng chỉ lắc đầu, nếu nàng không hành động, cả bọn sẽ chỉ ngồi đây đợi chết!
Nàng nhìn hai vị biểu tỷ, gương mặt họ giống nhau, đều là thiếu nữ tươi tắn, rồi nói: “Hai vị biểu tỷ, các tỷ có tin muội không? Nếu tin thì mọi chuyện cứ nghe theo muội, được chứ? Cách của muội chưa hẳn là chắc chắn hiệu nghiệm, nhưng đã đến nước này, chúng ta chỉ còn cách tự cứu lấy mình!”
Quả đúng như Tạ Chiêu Ninh nói, chuyện đã đến nước này thì còn gì mà không dám làm nữa. Huống hồ, từ đầu đến cuối biểu muội vẫn luôn giữ được bình tĩnh hơn hẳn bọn họ. Khương Nguyên và Khương Thiến cắn răng nói: “Biểu muội, cứ làm theo ý muội đi! Chúng ta nghe muội tất!”
Lúc này Tạ Chiêu Ninh mới nở nụ cười, nàng thầm cảm thấy may mắn vì chuyến đi này đã mang theo Phàn Tinh và Phàn Nguyệt, vào lúc này hai người này quả thật vô cùng hữu dụng. Nàng gọi hai người đến dặn: “Hai người các ngươi cùng với mấy vị cô cô lớn tuổi trèo qua cửa sổ sau, đến nhà kho lấy dầu hỏa. Càng nhiều càng tốt, mang về đổ chất đống bên cạnh phòng chứa củi. Một nửa đổ xuống đất, nửa còn lại tưới ướt hết chỗ củi đi!”
Phàn Tinh và Phàn Nguyệt đều là người được huấn luyện kỹ càng, không nhiều lời vô ích, lập tức đáp lời, rồi dẫn theo mấy cô cô lớn tuổi trèo ra ngoài.
Tạ Chiêu Ninh lại quay sang hỏi hai người biểu tỷ: “Biểu tỷ, muội nhớ vừa rồi hai người nói khi còn nhỏ, ngoại tổ phụ từng bắt các tỷ học cưỡi ngựa bắn cung. Trong điền trang này có còn giữ cây cung nhỏ mà các tỷ từng dùng không? Hiện giờ cung ở đâu?”
Khương Thiến và Khương Nguyên càng thêm bối rối. Tạ Chiêu Ninh bảo họ đổ dầu hỏa lên củi thì họ còn hiểu được đôi chút, nhưng giờ lại hỏi tới cây cung nhỏ, rốt cuộc nàng định làm gì đây?
Khương Thiến không muốn nghĩ ngợi thêm nữa, quyết định gác lại đầu óc của mình mà hoàn toàn nghe theo biểu muội, dù biểu muội có làm được hay không, nàng ta cũng chấp nhận! Nàng ta nói: “Ở ngay gian phòng bên cạnh thôi, Chiêu Chiêu, muội chờ một chút, tỷ đi lấy ngay!”
Nói rồi, Khương Thiến lập tức quay người chạy đi.
Tạ Chiêu Ninh nhìn cơn mưa như trút bên ngoài khung cửa, nghe tiếng bước chân đều đặn, có tiết tấu của đám người kia, cố đè nén nhịp tim đang dồn dập của mình. Nàng chợt nhận ra, những người đó tuyệt đối không phải bọn cướp tầm thường, mà là những kẻ đã qua huấn luyện nghiêm ngặt, chắc chắn là tay chân của một thế lực nào đó, tuyệt đối không thể so với lũ thảo khấu bình thường, điều này khiến tình thế càng thêm khó khăn.
Nhưng đêm nay, nàng nhất định phải bảo toàn tất cả mọi người, tuyệt đối không để bất cứ ai trong số các nàng phải mất mạng.
Đến lúc Khương Thiến trở lại, nàng ta quả nhiên mang theo cung tên nhỏ mà trước kia các nàng thường luyện, lại còn kèm mấy mũi tên tre gắn lông vũ.
Tạ Chiêu Ninh đón lấy, vừa xem đã thấy tổ phụ quả đúng là người xuất thân hành ngũ, cung dùng để dạy biểu tỷ cũng là vật quý, đây là một cây cung làm bằng sừng trâu, được mài giũa đến mức bóng loáng mềm mại, trên thân còn in hằn dấu vết năm tháng. Khi nàng nhẹ nhàng kéo thử, dây cung lập tức căng cứng, chứng tỏ ngày thường vẫn được bảo dưỡng chu toàn. Đây chính là thứ nàng cần.
Khi cung tên vừa vào tay, nàng lập tức có cảm giác như trở về sa mạc mênh mông nơi Tây Bắc, trong lòng càng thêm vững vàng và mạnh mẽ.
Khương Nguyên thấy nàng có vẻ quen thuộc với cung tên, trong lòng dấy lên nghi hoặc nên tò mò hỏi: “Chiêu Chiêu trước đây cũng từng học sao?”
Thực ra nàng không chỉ học, mà còn từng được đại cữu cữu dẫn đi săn thỏ rừng, dê vàng ở Tây Bình Phủ. Tuy sức lực không sánh bằng nam tử, thế nhưng cách bắn của nàng vô cùng chuẩn xác, khi cưỡi ngựa săn bắn thường treo được cả một chuỗi thỏ rừng mang về.
Lúc này trong tình thế nguy cấp, bởi nghe thấy tiếng bọn người kia càng lúc càng đến gần, cũng không phải lúc để trò chuyện thêm, Tạ Chiêu Ninh gọi Khương Nguyên: “Biểu tỷ, e rằng không kịp nữa rồi, tỷ đưa cho muội cái đèn dầu kia.”
Khương Nguyên và các nàng nghe vậy thì không hỏi thêm Tạ Chiêu Ninh định làm gì, bởi trong lòng đều nghĩ, lúc này chỉ cần nghe theo nàng là được.