Nghĩ đến đây, Tạ Chiêu Ninh khẽ hít sâu một hơi. Tốt lắm, hôm nay bọn họ đều đã có mặt đông đủ.
Đổng Tiến ư? Gã có tham gia thì đã sao, lẽ nào nàng lại sợ gã? Ngược lại nàng còn muốn thay Tạ Minh Nhược đánh cho gã một trận thật đau!
Cuộc thi chia sáu người làm ba tổ, tất nhiên Tạ Thừa Sơn chọn muội ruột của mình. Đổng Tiến cũng không chút do dự, lập tức chọn Tạ Uyển Ninh, chỉ còn lại lang quân họ Trương và Tạ Chiêu Ninh cùng thành một tổ.
Tính tình hắn ta vốn chất phác, tuy trong lòng bất đắc dĩ vì chỉ còn Tạ Chiêu Ninh, nhưng cũng chẳng nói lời phản đối.
Cách chia tổ này vừa định xong, xung quanh lập tức rộ lên bàn luận:
“Đổng lang quân và Uyển Ninh nương tử một đội, những đội khác sao còn có cơ hội. Ta thấy Tạ Chiêu Ninh vừa rồi chỉ mạnh miệng thôi! Lát nữa thế nào cũng thành trò cười.”
“Thật đáng tiếc cho lang quân họ Trương, tài nghệ đánh cầu vốn chẳng tệ, nhưng phen này e rằng sẽ bị Tạ Chiêu Ninh liên lụy rồi!”
Nghe thấy tiếng xì xào, Tạ Minh San càng thêm đắc ý, ánh mắt mang theo vẻ hả hê nhìn về phía Tạ Chiêu Ninh, nàng ta thắng hay thua vốn không quan trọng, quan trọng là được thấy Tạ Chiêu Ninh mất mặt! Lần này, cho dù trước kia nàng thật sự từng học đánh cầu, cũng đâu thể hơn được Đổng lang quân!
Tạ Chiêu Ninh tất nhiên chẳng thèm để tâm đến những lời ấy. Khi ba đội đều dắt ngựa ra đứng thành hàng, lang quân họ Trương bèn thấp giọng nói với nàng: “Nương tử Tạ gia cứ an tâm, nếu không thắng thì cũng thôi, ngươi đừng bận lòng những lời kia.”
Tạ Chiêu Ninh thấy hắn ta quả thực là người hiền hậu, vừa vuốt ve con tuấn mã ô sắc mình chọn, vừa mỉm cười đáp: “Trương lang quân chỉ cần dốc sức hết mình là được.”
Chàng lang quân họ Trương bất giác ngẩn người vì nụ cười của nàng, vị đại nương tử Tạ gia dường như chẳng phải kẻ độc ác mù quáng như lời đồn.
Đổng Tiến lại chẳng buồn liếc Tạ Chiêu Ninh, với gã một trận đấu như vậy chỉ là trò nhỏ, đôi mắt si mê vẫn dõi theo Tạ Uyển Ninh, khóe môi Tạ Uyển Ninh thoáng mỉm cười cúi đầu, ánh mắt lại kiên quyết như sẵn sàng tất thắng. Tạ Minh San trong mắt nàng ta vốn chẳng đáng kể, còn Tạ Chiêu Ninh thì càng là kẻ ngu dại. Từ trước đến nay nàng ta chưa bao giờ dám tranh cao thấp với mình ở những nơi thế này, nay xuất đầu lộ diện chẳng phải càng khiến bản thân trở thành trò cười hay sao, trong lòng nàng ta đương nhiên cũng chờ mong lắm.
Ngay sau đó, trận đấu kỵ cúc bắt đầu. Tạ Chiêu Ninh khẽ ấn tay lên lưng ngựa, thân hình thoăn thoắt nhảy lên yên.
Dáng vẻ nàng lên ngựa nhẹ nhàng như thế khiến mọi người thoáng ngẩn ngơ, đây tuyệt đối không phải bộ dạng của kẻ chưa từng cưỡi ngựa, mà rõ ràng là người tinh thông kỵ thuật, có lẽ đã luyện ngựa bảy tám năm cũng chưa chắc thuần thục đến vậy.
Tiếng chiêng đồng vừa vang, Tạ Chiêu Ninh quát khẽ một tiếng, ngựa dưới thân nàng lập tức lao vụt đi trước tất cả, thẳng tiến về phía cầu gỗ.
Thuở trước, nàng từng theo chân đại cữu cùng các quân sĩ luyện kỵ cúc, bởi thế rèn nên tay cưỡi ngựa đánh cầu vô cùng điêu luyện, đừng nói đến nương tử, ngay cả lang quân thường thấy cũng không sánh kịp, ở Tây Bình Phủ gần như nàng chưa từng có đối thủ. Chỉ là kiếp trước vì những nguyên do nực cười mà chưa bao giờ biểu lộ, nay đã hiểu rõ, tất nhiên nàng phải để tài nghệ tỏa sáng. Trên khán đài, Cao Tuyết Diên nhìn thấy cảnh ấy thì bật thẳng người dậy, trong lòng bất chợt thắt lại.
Tạ Minh San còn đang loay hoay làm quen ngựa, đã thấy một thân ảnh lướt như gió vụt qua trước mặt, đến khi định thần mới nhận ra đó chính là Tạ Chiêu Ninh.
Trong nháy mắt, khi đám đông vẫn chưa kịp phản ứng, quả cầu đã bị một gậy của nàng đánh trúng, lao thẳng vào khung thành, lập tức ghi được điểm đầu tiên!
Tiếng chiêng đồng vang lên, bảng gỗ của đội Tạ Chiêu Ninh tăng thêm một điểm, nô tỳ lớn tiếng xướng: “Quả đầu tiên, đại nương tử Tạ gia ghi!”
Mọi người lập tức xôn xao kinh ngạc, hóa ra cú mở đầu lại chính do Tạ Chiêu Ninh - người vốn bị đồn chẳng học hành cũng chẳng có tài nghệ gì.
Nàng không chỉ biết kỵ cúc, mà kỹ nghệ lại thuần thục đến vậy!
Ngay cả Tạ Uyển Ninh cũng phải đưa mắt nhìn sang, vẻ chấn động thoáng hiện rõ trong đáy mắt. Đổng Tiến bên cạnh càng ngẩn ra, nhưng không kịp nghĩ nhiều, tất nhiên không thể để mặc nàng tiếp tục, gã vội thúc ngựa lao tới tranh cầu.
Tạ Chiêu Ninh khéo léo điều khiển ngựa, thân hình thoáng nghiêng, gậy cầu trong tay quét ngang gạt Đổng Tiến sang một bên, lại tung thêm một cú đánh chuẩn xác, cầu bay thẳng vào khung thành, thêm một điểm nữa!
Lúc này mọi người mới bàng hoàng nhận ra, Tạ Chiêu Ninh hoàn toàn khác với tưởng tượng, nàng không chỉ giỏi kỵ cúc, mà bản lĩnh này thậm chí nhiều nam tử cũng chẳng sánh kịp.