Không ai ngờ rằng vị đại nương tử từng tung hoành kiêu ngạo khắp thành Biện Kinh năm xưa như nàng lại có một đoạn quá khứ như thế.
Nàng vốn không lớn lên trong Tạ gia.
Khi ấy nàng mới vừa nửa tuổi, bởi mắc chứng ho khan mãi không dứt, thầy thuốc ở Biện Kinh đều bó tay, tổ mẫu bèn đưa nàng tới Thuận Xương phủ tìm một vị danh y ẩn cư. Nào ngờ chuyến đi ấy lại gặp phải binh loạn, người Đảng Hạng nam chinh, chiếm lấy vùng rộng lớn gồm cả Khánh Châu, Hưng Khánh, Thái Nguyên. Tổ mẫu và nàng phải chia cắt, may nhờ đại cữu cứu thoát, từ đó nàng lớn lên ở Tây Bình Phủ. Thế nhưng suốt mười mấy năm sau, phần lớn vùng Tây Bắc đều rơi vào tay người Đảng Hạng, Tạ gia và nàng không thể gửi thư từ qua lại.
Mãi cho đến khi bệ hạ thân chinh, đuổi người Đảng Hạng ra khỏi dãy Hạ Lan, tứ cữu mới sai người đưa thư về Tạ gia. Khi vừa hỏi tới, mới vỡ lẽ Tạ gia đã sớm tìm được một “nàng” khác từ hơn mười năm trước.
Hóa ra sau trận loạn chiến, Tạ gia lập tức cho người tìm kiếm khắp nơi, sốt ruột suốt hai năm trời, cuối cùng lại thật sự tìm được một bé gái có dung mạo có nét giống nàng lúc nhỏ trong một nông hộ, người nuôi dưỡng nói là ngày trước có một ông lão bồng tới cầu cứu, tự xưng từ Biện Kinh đến, chỉ tiếc rằng ông lão ấy đã qua đời.
Bé gái ấy chính là Tạ Uyển Ninh.
Bất kể khi đó gia đình kia có vì ham tiền mà bịa chuyện hay do tình cờ thực sự, tóm lại mẫu thân tin rằng cuối cùng cũng tìm lại được cốt nhục, bèn ôm lấy Tạ Uyển Ninh ba tuổi, vui mừng đến rơi lệ, mang nàng ta về Tạ gia.
Từ ấy, Tạ Uyển Ninh trở thành trưởng nữ duy nhất của Tạ gia. Từ trên xuống dưới, phụ mẫu và gia nhân đều coi nàng ta như báu vật mà hết lòng yêu thương, mẫu thân tự tay dạy dỗ, phụ thân cầm tay rèn chữ, trong nhà lại mời rất nhiều nữ sư phụ dạy nàng ta đọc sách vẽ tranh. Ở Biện Kinh, ai ai cũng biết Tạ gia có trưởng nữ Tạ Uyển Ninh vừa có tài vừa có sắc.
Còn Tạ Chiêu Ninh thì lớn lên ở Tây Bình Phủ, Đại cữu quanh năm chinh chiến, nàng chỉ lẻ loi đơn độc. Tây Bình Phủ gió cát mịt mù, ngoài thành toàn là sa mạc, chỉ có dương gỗ và bụi gai, chẳng thấy thứ gì khác. Trong cảnh đất trời khắc nghiệt như thế, nàng còn có thể dưỡng ra tính nết ôn hòa được sao?
Ở Tây Bình Phủ, Tạ Chiêu Ninh hành sự ngang tàng, tùy hứng cay nghiệt, nào có học thức giáo dưỡng gì, một kẻ như nàng khi trở lại Biện Kinh, sao còn dáng dấp của nương tử thế gia nữa! Khi lần đầu trông thấy nàng, mẫu thân sợ đến suýt ngất, khó lòng tin nổi đây mới chính là con ruột của mình.
...
Khi Tạ Chiêu Ninh đang miên man nghĩ về chuyện xưa, phía trước đã gần tới Chính Đường.
Từ Cẩm Tú Đường tới Chính Đường chỉ cách hai cây cầu và một lối nhỏ. Chính Đường được dựng bên sông, là tòa nhà năm gian rộng lớn, hai bên có mấy gốc bách cổ thẳng tắp, bóng cây ngả nghiêng, dưới tán lá, tỳ nữ đều cúi tay đứng hầu ngoài cửa, bên trong yên tĩnh sạch sẽ, không bày hoa cỏ dư thừa. Chính môn treo đôi câu đối: “Gia phong mười đời lưu lại, hành lang tỏa hương lan quý dựng nền nghiệp lớn.” Trước cửa còn có bốn người tùy tùng đứng canh.
Năm xưa ở nơi này, Tạ Chiêu Ninh từng chịu muôn vàn lời trách móc và hình phạt, nàng hận đến tận xương tủy. Thế nhưng giờ đây, khi nhìn lại chốn cũ, một cơn run rẩy lại lan tràn khắp trong lòng, không phải vì sợ hãi, mà là vì sự kích động chẳng thể kìm nén, nàng thật sự đã có thể quay về!
Tổ tôn hai người cùng bước vào, tỳ nữ hai bên đều hành lễ. Chưa kịp vào cửa, trong viện đã vang ra một tràng giọng quát giận dữ.
Một giọng nữ vang lên: “Cướp bộ trâm cài của tỷ tỷ Uyển Ninh không được, lại còn đánh nha hoàn của con bé đến trọng thương, đúng là quá đáng vô cùng. Lần này nó dám đánh nha hoàn, lần sau chẳng phải sẽ trực tiếp ra tay với Uyển Ninh nữa sao! Nếu cứ tiếp tục thế này thì còn ra thể thống gì nữa! Người nếu không quản thì làm sao cho ổn đây!”
Bước chân của Tạ Chiêu Ninh chợt khựng lại, đã nhiều năm rồi nàng chưa từng được nghe người khác nói ra những lời như vậy.
Tổ mẫu nghe xong, sắc mặt thoáng trầm xuống, bà nắm chặt tay nàng an ủi: “Không cần lo nghĩ, mặc kệ phụ thân con có nói thế nào, tổ mẫu vẫn sẽ che chở cho con.” Bà lại hừ lạnh: “Ai cũng đừng hòng ức hiếp con!”
Tổ mẫu vẫn canh cánh trong lòng, nghĩ rằng bởi vì mình mà nàng bị thất lạc khỏi gia đình, nên ôm nỗi hổ thẹn chẳng nguôi, bởi vậy khi cuối cùng tìm thấy nàng ở Tây Bình Phủ, bà đã ôm chặt nàng rồi khóc lớn, từ đó nâng niu nàng như bảo vật, muốn gì cho nấy.