Từ trang đầu đáp: “Đúng vậy, đây là đường trở về điền trang. Nếu Đại lang quân muốn quay lại ở cùng các vị lang quân và nương tử, cứ men theo con đường này mà đi là được.”
Ngón tay thon dài của Khương Hoán Nhiên khẽ siết lấy tách trà tử sa. Khi họ đến đây trước đó, hắn ta không hề thấy những dấu bánh xe đó, nghĩa là chiếc xe kia chỉ mới đi qua trong vòng hai canh giờ trở lại đây, rốt cuộc nó chở cái gì mà nặng đến thế? Vì sao phải mạo hiểm giữa trời mưa gió để đi gấp như vậy?
Gió mưa mịt mù, hắn ta ngẩng đầu nhìn màn mưa đan xen dày đặc phía trước, bầu trời tối đen đến mức giơ tay không thấy năm ngón. Hắn ta chẳng thể nhìn rõ dáng vẻ điền trang ở phía xa, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trong lòng bỗng chùng xuống. Hắn ta nói: “Lập tức quay về chỗ Từ trang đầu!” Rồi hắn ta quay sang một trang đầu khác dặn: “Ngươi cưỡi ngựa, đến báo với tổ phụ ta, nói rằng ta cần bốn mươi người hộ vệ, tất cả cưỡi ngựa, mau chóng đến ngay lập tức!”
Trang đầu kia lập tức tuân lệnh xuống xe đi ngay, Khương Hoán Nhiên cũng đội đấu lạp rồi xuống xe ngựa, cùng Từ quản trang thúc ngựa phi về hướng điền trang, nhưng đường xa lại mưa lớn, dù có chạy nhanh đến mấy cũng không thể về đến nơi trong vòng hai nén nhang.
Trong khi đó, ở điền trang, mưa lớn dội xuống sân như trút nước, tất cả mọi người đều bị đẩy ra ngoài, ánh mắt ai nấy tràn đầy tuyệt vọng.
Khương Hoán Tân sợ đến mức hai chân run rẩy, hạ giọng run run hỏi muội muội bên cạnh: “Muội nói… muội ấy có cách, vậy giờ muội ấy ở đâu? Cách gì chứ, chúng ta sắp mất mạng rồi!”
Khương Thiến im lặng liếc nhìn huynh trưởng. Khi nãy để trấn an hai người ca ca, nàng ta có bóng gió nói rằng Tạ Chiêu Ninh sẽ cứu bọn họ, nhưng rõ ràng hai người bọn họ đều không tin, nhất là Khương Hoán Tân, hắn ta cho rằng Tạ Chiêu Ninh chỉ lừa gạt họ, chẳng qua là để bản thân có cơ hội bỏ trốn mà thôi. Giờ đây bọn họ đang cận kề cái chết, mà Tạ Chiêu Ninh vẫn chưa xuất hiện, chẳng phải đúng như hắn ta nghĩ sao?
Khương Hoán Minh trừng mắt quát: “Đệ im miệng đi! Chuyện này vốn do hai huynh đệ chúng ta mà ra, sao còn trông chờ biểu muội cứu! Nếu biểu muội thật sự đã chạy thoát, thoát được kiếp nạn này thì chúng ta càng nên vui mừng cho muội ấy mới phải!”
Chuyện này vốn khởi nguồn từ Khương Hoán Minh, giờ thấy đệ muội sắp gặp nạn, lòng hắn ta vô cùng day dứt và tự trách.
Chỉ là, dù ngoài miệng quở trách Khương Hoán Tân, nhưng trong lòng họ vẫn thấp thoáng dấy lên một ý nghĩ… Tạ Chiêu Ninh, nàng cũng chỉ là một cô gái yếu đuối được nuôi lớn nơi khuê phòng, rốt cuộc nàng có thể làm gì? Liệu nàng thật sự có cách cứu được bọn họ sao?
Kẻ cầm đầu trong đám tráng hán kia là một đại hán mặt vuông rám nắng, cánh tay dài như vượn, eo thon mà rắn chắc, vẻ mặt nghiêm nghị. Gã ta mang bao tay bằng da trâu, chân đi ủng cao, gân tay nổi rõ, vừa nhìn đã biết là người luyện võ lâu năm, gã ta lạnh lùng quét mắt nhìn khắp đám người trong sân, rồi giơ tay lên, ngay lập tức, tất cả những kẻ đang khống chế người khác đều đưa dao kề sát cổ con tin.
Lưỡi đao sắc lạnh áp sát da thịt, như chốc lát sau mũi dao sẽ đâm vào xương, uống máu ăn thịt.
Lúc này, người trong nhà lặng đi truyền ra một tiếng: “Giết...”
Tay gã đại hán lập tức ấn xuống, mọi người tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng sợ rằng khó thoát khỏi kiếp nạn này.
Đúng lúc ấy, một giọng nữ tử nhẹ nhàng mà kiên định truyền đến: “Khoan đã!”
Lúc này mưa lớn đã nhỏ hẳn, mọi người không kìm nổi ngẩng đầu, nhìn về nơi phát ra tiếng nói, qua lớp màn mưa mỏng như tơ, chỉ thấy có ba nữ tử đứng trên đài quan sát không xa, cả ba đều che mặt, mưa lớn làm dáng vóc các nàng mơ hồ khó rõ. Nữ tử dẫn đầu thân hình yểu điệu, trông chừng mười lăm, mười sáu tuổi, trong tay cầm một cây cung sừng trâu, đôi mắt nàng rạng ngời nhìn về phía bọn họ, trên cây cung đó một mũi tên sắc nhọn đang bùng cháy đương dữ dội. Nàng nói: “Xin mời chư vị tạm thời dừng tay, nếu mũi tên này của ta bắn ra, sẽ châm lửa cả trang viên, đến lúc đó e rằng chư vị không chỉ không thể thoát thân, cho dù may mắn thoát được cũng là đánh rắn động cỏ, không thể quay lại nữa!”
Đám người Khương Nguyên nghe thấy tiếng Tạ Chiêu Ninh, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía nàng, lập tức reo mừng: “Là Chiêu Ninh, Chiêu Ninh đã đến rồi!”
Còn gã đại hán lúc này mới nhận ra có kẻ lọt lưới, gã ta cười lạnh hỏi: “Ngươi nói sao, là thật vậy sao!”
Gã ta nháy mắt với thị tòng bên cạnh bảo bọn chúng mau tiến lên bắt người.
Tạ Chiêu Ninh cười nói tiếp: “Chi bằng chư vị nhìn dưới chân mình thử xem.”