Chu thị cười rạng rỡ, xoa nhẹ đầu nàng rồi nói: “Tốt, đúng là nên như thế, Man Man của ta phải rực rỡ chói sáng, để bọn họ đều thấy Man Man của ta tốt đẹp đến nhường nào!” Lời nói của bà tràn đầy kiêu hãnh.
Tạ Chiêu Ninh ngước nhìn gương mặt bệnh nặng của Chu thị, dường như lại rạng rỡ ánh sáng mờ nhạt, hốc mắt nàng thoáng cay cay, nàng làm tất cả những điều này, cuối cùng vẫn chỉ để tổ mẫu được vui, chỉ cần tổ mẫu vui, bệnh tình tất sẽ khá hơn.
Chu thị lại nói: “Thế nhưng điều khiến tổ mẫu vui mừng nhất vẫn là việc con đã hoà thuận với mẫu thân rồi. Trước kia ta thấy Khương thị có phần hồ đồ, chỉ biết thương kẻ giả dối kia, chẳng hề biết con đau lòng thế nào, giờ thì nàng cũng đã biết thương con rồi.”
Nỗi lo trong lòng Chu thị vẫn là bởi năm đó làm lạc mất Chiêu Ninh, để rồi Chiêu Ninh bất hoà với người thân trong nhà, Tạ Chiêu Ninh cũng hiểu điều ấy.
Về phần mẫu thân, dẫu nay đã hoà thuận, thế nhưng nàng vẫn chưa thể hoàn toàn tín nhiệm như đối với tổ mẫu. Trong lòng nàng vẫn thấp thỏm, sợ rằng có một ngày nào đó nếu nàng mắc lỗi, mẫu thân lại chẳng tin nàng rồi lại quay sang người khác.
Tâm trạng Chu thị vui vẻ nên lại muốn ăn thêm một bát cháo, Tạ Chiêu Ninh bèn tươi cười gắp thức ăn, múc cháo dâng cho tổ mẫu.
Đúng lúc tổ tôn trò chuyện rộn ràng, bên ngoài chợt vang lên tiếng thông báo, thì ra Tạ Thừa Nghĩa cũng tới thăm Chu thị.
Hắn đến với khí thế vội vã, phía sau có hai tiểu tư khiêng theo lễ vật dâng cho Chu thị. Vừa bước vào đã quỳ xuống hành đại lễ, giọng sang sảng: “Đêm qua về nhà nghe tin tổ mẫu đã nghỉ nên không dám quấy rầy, hôm nay con đến thỉnh an tổ mẫu!”
Tạ Thừa Nghĩa hôm nay chải chuốt kỹ càng, tóc búi gọn trong ngân quan, mày kiếm mắt sáng, mình khoác áo dài xanh lam cổ tròn sạch sẽ tinh tươm, hắn lại cao lớn vạm vỡ, so với hôm qua càng thêm anh tuấn khí khái, dung mạo hắn có năm phần giống Khương thị, tự nhiên tuấn tú. Tạ Chiêu Ninh nhớ rất rõ, kiếp trước huynh trưởng được vô số nữ nhi ở Biện Kinh ngưỡng mộ, khi Tạ gia tung tin muốn tìm cho Tạ Thừa Nghĩa một mối hôn sự, bọn mai mối quan lại, tư nhân đều giẫm nát ngưỡng cửa Tạ gia. Dù sao hắn vừa trẻ vừa anh tuấn, lại còn có chân thân quan chức, điều ấy trong hàng con cháu thế gia thật là hiếm có.
Chu thị nhìn thấy Tạ Thừa Nghĩa thì mắt sáng rỡ, vội vàng bước tới đỡ hắn dậy rồi nói: “Sáng nay nhận được tin biết con đã về, tổ mẫu còn đang nhớ đến, không ngờ con đã đến rồi!” Bà lại hỏi hắn ở bên phía Khánh Dương Phủ có mệt nhọc không, lần này trở về định ở lại bao lâu.
Thuở nhỏ phụ mẫu đều bận rộn, Tạ Thừa Nghĩa gần như được Chu thị nuôi dưỡng khôn lớn, bởi thế tình cảm giữa hắn và bà cũng rất thân thiết.
Tạ Thừa Nghĩa dìu Chu thị ngồi xuống, dịu giọng nói: “Tổ mẫu yên tâm, lần này con trở về sẽ vào Hữu Vệ nhận chức, một thời gian sẽ không đi Khánh Dương Phủ nữa. Con sẽ ở nhà hầu hạ, tận hiếu với người.”
Việc vui nối tiếp việc vui khiến Chu thị tất nhiên mừng rỡ, lúc này bà lại nhớ đến Man Man bên cạnh, bèn cười nói: “Man Man cũng đã đến từ sớm, các con thật xứng là huynh muội, quả nhiên cùng đến sớm để thăm ta!”
Khi ấy Tạ Thừa Nghĩa mới thấy Tạ Chiêu Ninh ngồi bên, thấy nàng chỉ mặc một chiếc áo khoác màu lam có hoa văn dây leo, búi tóc cũng thật giản dị, dáng người hơi gầy yếu, vẻ mặt thản nhiên khiến hắn nhất thời cảm thấy không quen.
Mà Tạ Chiêu Ninh sớm đã chuẩn bị, nàng biết trước mặt mình đây không phải vị huynh trưởng trong ký ức kiếp trước, hắn chưa từng trải qua tang thương thế sự, nàng chỉ có thể coi hắn như Tạ Thừa Nghĩa thuở xưa. Vì thế nàng rạng rỡ mỉm cười, khẽ gật đầu nói: “Sư huynh vạn an.”
Dẫu cho hiện tại tình nghĩa với Tạ Thừa Nghĩa đã chẳng còn tốt đẹp, nàng vẫn phải giữ trọn phận làm muội muội, cố gắng khiến hắn hiểu ra, một là vì thân thể của tổ mẫu, hai là vì kẻ thù quá mạnh, chỉ có thu phục huynh trưởng nàng mới bớt được nhiều rắc rối.
Nàng hiểu rất rõ tính tình của hắn.
Tạ Thừa Nghĩa vốn ngay thẳng chính trực, thương kẻ yếu ghét kẻ mạnh, luôn lấy việc quét sạch Khiết Đan, thu lại U Vân thập lục châu làm chí hướng, hắn tuyệt đối chẳng phải kẻ lòng dạ xấu xa, ngược lại còn là người nóng lòng giúp đỡ người khác. Thế nhưng sau khi nàng quay về, hắn lại bị kẻ có tâm xúi giục, làm ra quá nhiều việc ức hiếp kẻ yếu. Với bản tính như vậy, sao hắn có thể không ghét bỏ nàng rồi lại sinh lòng thương mến Tạ Uyển Ninh chứ.
Tạ Thừa Nghĩa lại là người hết sức cố chấp, hơn nữa còn thân cận với Tạ Uyển Ninh, muốn hắn giác ngộ e rằng không dễ, nàng chỉ có thể hết sức mình mà thôi.