Tạ Chiêu Ninh tuy tập trung vào trận cầu, song vẫn dõi theo từng cử động của gã, nàng vốn đã nhiều năm tinh thông đánh cầu, sao lại không hiểu thủ pháp kia mang ý đồ gì, ánh mắt nàng lóe lên, thân mình khẽ nghiêng, ngọn gậy cũng quét ngang, đính dùng chính chiêu của đối thủ mà đáp trả.
Nhưng đúng lúc ấy, chàng thanh niên áo vải nơi góc sân chỉ khẽ “tsk” một tiếng, giữa hai ngón tay hắn đã kẹp sẵn một hạt anh đào, nhẹ búng đi.
Ngay lập tức, ngựa của Đổng Tiến bỗng khụy gối, trước chân gập xuống, cả người lẫn ngựa nhào lộn lăn dài trên đất, bụi đất tung mù mịt, tình cảnh chật vật vô cùng.
Thanh niên kia vẫn thản nhiên đưa anh đào cho con la ăn, dường như cảnh tượng trước mắt chẳng liên quan gì đến mình.
Khi ấy, đồng hồ cát vừa chảy hết, cuộc thi đánh cầu kết thúc. Tạ Chiêu Ninh và Trương lang quân đạt được năm thẻ, Tạ Uyển Ninh và Đổng Tiến chỉ được bốn thẻ, đành xếp thứ hai, còn Tạ Minh San và huynh trưởng chẳng được một thẻ nào. Người giữ sổ sách cất giọng vang vang: “Lần đánh cầu này đã hết giờ, Tạ đại nương tử và Trương lang quân thắng giải nhất!”
Cuối cùng Tạ Chiêu Ninh đã đoạt được giải nhất!
Tiếng vỗ tay vang lên rộn rã khắp sân, ánh mắt mọi người nhìn nàng giờ đã khác hẳn, không còn giễu cợt hay xa lánh như trước, mà tràn đầy ngạc nhiên và tò mò. Những nương tử, lang quân vốn mê trò đá cầu nhìn nàng lại càng say mê, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ.
Tạ Chiêu Ninh khẽ thở ra một hơi dài, ghì cương cho ngựa dừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn quanh, thấy bao người vây quanh, ánh mắt họ rực sáng vì thán phục, trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả. Nàng bỗng nhớ đến kiếp trước, khi mọi chuyện đi đến đoạn kết, cũng chính những người này lại nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo, chán ghét, lời lẽ chua cay chẳng hề nể nang. Lúc ấy, nàng mới hiểu ra, thì ra từ đầu mình đã đi sai, nàng vốn nên sống như thế này, hiên ngang và rực rỡ giữa ánh nhìn của thiên hạ. Huống hồ, hôm nay nàng còn giành được chiến thắng, đoạt lấy ngọc hoàn, thay Minh Nhược muội muội buộc người ta phải nói lời tạ lỗi.
Nàng đưa mắt về phía khán đài, thấy ngay cả Tạ Minh Nhược vốn tính tình kín đáo cũng đang vì nàng mà hân hoan vỗ tay, lòng nàng càng thêm ấm áp.
Bên kia, Cao Tuyết Diên đã sa sầm mặt, khó coi đến cực điểm, còn Tạ Minh San tức đến nỗi không nói nên lời, ra sức cấu vào cánh tay ca ca khiến Tạ Thừa Sơn đau đến hít hà liên tiếp.
Đám tiểu tư vội vàng ùa vào, đỡ Đổng Tiến dậy, dù sao gã cũng là con trưởng của một hầu phủ, nếu xảy ra thương tổn, Tạ gia khó lòng gánh nổi, Tạ Uyển Ninh cũng hấp tấp xuống ngựa, ân cần hỏi han. Đổng Tiến lắc đầu nói không sao, song ánh mắt nhìn Tạ Chiêu Ninh lại thêm vài phần ngờ vực và u ám.
Bản thân Tạ Chiêu Ninh cũng không hiểu rốt cuộc vừa rồi thế nào, sao Đổng Tiến lại tự ngã ngựa, rõ ràng nàng đã tránh đi, mà cây gậy trong tay chưa từng chạm tới gã. Nhưng nhìn thấy Tạ Uyển Ninh dịu giọng an ủi gã, khóe môi nàng lại khẽ nhếch.
Đường tổ mẫu gọi mọi người tập hợp lại, đứng lên nắm tay Tạ Chiêu Ninh, hớn hở khen: “Chiêu Ninh trước nay không lộ tài, không ngờ đánh cầu lại lợi hại đến thế. Hôm nay tổ mẫu nhìn mà vui mừng lắm!”
Bà ta tự tay giao ngọc hoàn vào tay nàng, lại sai người dắt ngựa Phiên Tây Bắc tới, trao cho vị Trương lang quân đang còn lúng túng, Trương lang quân mừng rỡ khôn xiết, liên tục tạ ơn Tạ Chiêu Ninh, hôm nay hắn ta có thể thắng, hoàn toàn là nhờ vào nàng.
Tạ Uyển Ninh đứng bên cạnh cũng mở miệng chúc mừng, móng tay lại ghim chặt vào lòng bàn tay, chẳng cam lòng, nàng ta không ngờ lại để vuột mất vật này, càng không ngờ lắm chuyện bất ngờ xảy ra, cuối cùng lại để Tạ Chiêu Ninh nổi bật trước mắt mọi người. Trong lòng nàng ta bực bội khó mà nén xuống, vốn dĩ kẻ được rạng rỡ phải là nàng ta, cớ sao hôm nay lại rơi vào tay Tạ Chiêu Ninh!
Tạ Chiêu Ninh siết chặt ngọc hoàn đang ấm dần trong tay, vật này giờ chưa có chỗ dùng, nhưng chỉ cần không rơi vào tay Tạ Uyển Ninh, nàng lại thấy hả dạ.
Sức lực của đường tổ mẫu vốn không còn dồi dào, ngồi xem đã lâu, lúc này cũng muốn quay về nghỉ ngơi.
Tạ Chiêu Ninh nhìn thấy Tạ Minh Nhược đang đứng cạnh bà ta, đôi mắt trong veo chớp chớp nhìn nàng, nàng bèn quay sang Tạ Minh San, mỉm cười hỏi: “Minh San muội muội, khi nãy muội đã hứa với ta điều gì, hẳn không quên chứ?”
Tạ Minh San và Cao Tuyết Diên vốn nào ngờ Tạ Chiêu Ninh thật sự đoạt được giải nhất, hoàn toàn không hề chuẩn bị tạ lỗi, lúc này lại bị nàng nhắc tới dưới con mắt của bao người, nếu nuốt lời thì ở chốn thế gia Biện Kinh, sao còn ngẩng mặt làm người?