Tạ Minh San vẫn khóc nức nở: “Con không làm! Mẫu thân, con thật sự không làm, vì sao các người lại chẳng chịu tin con... Con là bị hãm hại! Con không hề hắt nước trà vào Tạ Chiêu Ninh, cũng chẳng hề bỏ thuốc hại Uyển Ninh!”
Nàng ta nói vậy, thế nhưng còn ai tin nàng ta chứ, rốt cuộc vẫn bị người lôi đi.
Lúc này Tạ Chiêu Ninh đã được đỡ dậy, tỳ nữ cũng vừa bưng thuốc sắc đến cho Tạ Uyển Ninh uống, Uyển Ninh uống xong mới đỡ cơn ngứa dữ dội đến mức muốn cào nát cả da thịt. Nàng ta cố chịu, mồ hôi đầm đìa, thế nhưng rốt cuộc chẳng kìm được mà gãi rách một mảng da bên trong cánh tay, e rằng khó tránh sẹo về sau.
Tạ Huyên đi tới trước giường nhìn con gái, thấy bộ dáng nàng ta thì trong lòng càng xót xa, dịu giọng an ủi: “Uống thuốc rồi nghỉ ngơi một giấc, lễ tảo mộ chiều nay con cũng không cần đi nữa.”
Tạ Uyển Ninh rưng rưng đáp lời, lại khẽ nói: “Phụ thân, con tin không phải Minh San muội muội làm, muội ấy xưa nay đối xử với con rất tốt, tuyệt đối không thể hại con. Người đừng trách muội ấy… vết thương của con cũng không nặng lắm.”
Nghe vậy, Tạ Huyên càng thêm vui mừng, cô con gái lớn lên bên cạnh ông quả nhiên có tâm tính hiền lành, rộng lượng đoan trang.
“Phụ thân biết rồi, con an tâm tĩnh dưỡng, phụ thân ắt sẽ tìm được loại thuốc tốt nhất, nhất định sẽ không để lại vết sẹo nào.” Tạ Huyên ôn tồn an ủi, rồi dặn nha hoàn buông rèm xuống.
Nghe đến đó, khoé môi Tạ Chiêu Ninh khẽ cong lên. Đây chính là Tạ Uyển Ninh, luôn biết mượn thế mà khiến mình thêm lợi, lúc nào cũng tỏ ra rộng lượng nhân từ, lại đáng thương yếu đuối, e rằng phụ thân thêm thương xót nàng ta.
Ngay khi ấy, giọng nàng vang lên đầy kinh ngạc: “Tam muội, sao trên tay áo muội lại có vết bột trắng, chẳng lẽ là do lúc nãy dính phải từ bánh hoa phù dung?”
Nghe vậy, Tạ Huyên và Khương thị đều quay phắt sang nhìn, chỉ thấy Tạ Chỉ Ninh đang đứng tại chỗ, trên ống tay áo lụa hẹp quả nhiên có một vệt trắng nhàn nhạt.
Hai người vội bước tới, sắc mặt Tạ Chỉ Ninh đã tái nhợt, Khương thị lập tức nắm lấy tay áo nàng ta, chau mày nói: “Đây chẳng phải chính là thứ thuốc bột trong bình sứ vừa rồi sao?” Bà ấy mở chiếc bình ra, đổ ít bột ra so thử, quả nhiên không sai chút nào.
Khương thị đối xử với thứ nữ vốn chẳng bao giờ khách khí, lập tức sa sầm mặt: “Tạ Chỉ Ninh, chuyện này là thế nào, mau nói rõ ràng cho ta! Có phải con đã bỏ thuốc hại Uyển Ninh, khiến con bé phát mẩn ngứa khắp người?”
Tạ Chỉ Ninh ngước mắt liếc nhìn Tạ Chiêu Ninh, chỉ thấy nàng vẫn làm bộ ngạc nhiên vô tội, lòng nàng ta thoáng chốc rơi xuống vực, lập tức quỳ sụp kêu: “Bẩm phụ thân, mẫu thân, nữ nhi... nữ nhi xưa nay luôn ngoan ngoãn, chưa từng tranh chấp với tỷ muội, sao có thể hại Uyển Ninh tỷ tỷ được! Nữ nhi tuyệt đối chưa từng làm vậy!”
Tạ Chỉ Ninh vốn là con thứ, dung mạo lại không nổi bật, trước giờ vốn chẳng được coi trọng, thế nhưng bao lâu nay vẫn luôn tỏ ra ngoan hiền nhu thuận, chẳng bao giờ gây chuyện. Điều ấy Tạ Huyên cũng biết rõ.
Thế nhưng, vết bột thuốc kia rốt cuộc là thế nào?
Khương thị đập mạnh lên mặt bàn, nghiêm giọng quát: “Thường ngày con ngoan ngoãn thật thà, lẽ nào hôm nay lại không thể phạm lỗi sao? Mau thành thật nói cho rõ, có phải chính con làm chuyện này?”
“Con chỉ nghĩ rằng...” Tạ Chiêu Ninh cất giọng, mềm mại lại ôn hòa: “Từ trước đến nay Chỉ Ninh muội muội vẫn rất thân cận với con, có lẽ vì thấy con chịu nhiều ấm ức nên mới hồ đồ hại Uyển Ninh muội muội chăng. Chỉ Ninh muội, muội thật quá dại dột, vì ta mà lại ra tay với nàng ấy làm gì...”
Nói rồi, vành mắt nàng đỏ hoe, lấy khăn chấm lệ.
Khương thị lại gằn giọng: “Cho dù nó vì con mà làm điều xằng bậy thì cũng là lỗi của nó!”
Tạ Chỉ Ninh xưa nay quen dùng lời lẽ êm dịu để hãm hại Tạ Chiêu Ninh, chẳng ngờ hôm nay lại bị nàng đổ lỗi ngược lại, nhìn chính mình rơi lệ, lại thấy ánh mắt lạnh lẽo của Khương thị và vẻ mặt nghi ngờ của Tạ Huyên, trong lòng Tạ Chỉ Ninh cũng thoáng rối loạn.
Lúc này Tạ Huyên nhìn thẳng vào nàng ta, giọng nặng trĩu: “Chỉ Ninh, con nói rõ đi, rốt cuộc có hay không.”
Tạ Chỉ Ninh cũng òa khóc: “Phụ thân, con không có, con thật sự chưa từng làm!”
Khi ấy, Tạ Uyển Ninh đang nằm trên giường, đau đến hơi thở thoi thóp, nàng ta chậm rãi cất tiếng: “Phụ thân, mẫu thân, con thấy Chỉ Ninh muội muội cũng không giống hạng người như thế. Có khi nào... là Minh San muội muội vì muốn thoát khỏi hiềm nghi nên mới giở thủ đoạn này...!”
Tạ Chiêu Ninh cúi đầu, khóe môi khẽ cong. Quả nhiên, chẳng hổ danh là kẻ từng bước từng bước giẫm lên người khác mà leo lên địa vị cao, phản ứng của Tạ Uyển Ninh quả thật nhanh nhạy vô cùng.