“Ta chỉ uống ít trà là được.” Tạ Uyển Ninh mỉm cười: “Tỳ nữ cũng đi dọn bữa sớm rồi, đợi họ về rồi hẵng hay...”
Tạ Minh San nói: “Tỷ hà tất phải khách khí với ta!” Vừa dứt lời, nàng ta đặt chén nhỏ xuống, định bước ra chính phòng rót trà cho Tạ Uyển Ninh. Cũng lúc ấy, Tạ Uyển Ninh quay sang nói với Tạ Chiêu Ninh: “Đúng rồi, nếu tỷ tỷ đói bụng thì ngoài chính phòng có bánh phù dung mà tỷ thích đấy, tỷ muốn ăn thì cứ lấy, e rằng bữa sớm còn phải đợi thêm một lát nữa.”
Tạ Chiêu Ninh chỉ khẽ cười. Tạ Uyển Ninh muốn ăn bữa sớm, nhưng lại cố tình để bọn tỳ nữ và bà tử ra ngoài hết khiến Tạ Minh San phải tự tay đi rót trà cho nàng ta, trong khi lòng dạ của nàng ta lại lộ rõ hết trên gương mặt. Nàng ta còn cố nói: “Tỷ tỷ khách khí quá.”
Hai người cùng bước ra ngoài, Tạ Minh San định đi rót trà, còn Tạ Chiêu Ninh thì thực sự đi lấy bánh phù dung.
Ngay bên cạnh là chén trà của Tạ Minh San, vốn theo kế hoạch của Tạ Chỉ Ninh thì lúc này nàng phải bỏ thuốc vào đó.
Nhưng tất nhiên Tạ Chiêu Ninh không bao giờ làm cái trò tự đưa mình vào chỗ chết ấy, nàng chỉ thong thả bẻ một miếng bánh phù dung đưa lên miệng, loại bánh này làm từ bột nếp tạo thành từng lớp cánh hoa, trong lòng điểm nhân đậu đỏ, xưa nay Tạ Chiêu Ninh thấy đẹp mắt nên thích ăn.
Tạ Minh San rót trà, vừa ngẩng mặt lên đã thấy nàng ăn bánh phù dung, trong lòng lập tức nổi giận, bởi nàng ta vốn cũng thích bánh này, ban sớm rõ ràng Uyển Ninh nói là chuẩn bị cho nàng ta, cớ sao bây giờ lại để Tạ Chiêu Ninh ngang nhiên dùng trước. Nàng ta nghiến răng khẽ chửi thầm: “Quả nhiên là thứ tiện nhân nhỏ nhoi!”
Tạ Minh San lấy nước nóng từ lò rót vào trà, trên tay bưng chén trà bước lại gần, lạnh lùng cười nói: “Ta nói có sai đâu, vừa rồi ngươi ở đó giả bộ đáng thương, ngươi có thể lừa được người khác chứ không lừa được ta đâu. Chẳng lẽ nha hoàn của Uyển Ninh tỷ không phải bị ngươi đánh trọng thương? Nơi này rõ ràng vốn là của Uyển Ninh, ngươi lại trơ trẽn cướp đoạt, nay còn dám ra vẻ trước mặt tỷ ấy!”
Tạ Chiêu Ninh khẽ cười lạnh. Hôm qua Tạ Minh San cũng từng lặp lại lời này, chỉ là khi ấy đông người nên nàng không muốn so đo, hôm nay nàng ta còn dám lặp lại.
Trước kia Tạ Minh San thường chửi rủa nàng như thế, lời lẽ vô cùng độc ác, trắng đen đảo lộn, khiến người nghe phải kinh sợ. Khi ấy nàng còn nhỏ, thường bị mắng đến run rẩy mà chẳng biết phản bác ra sao.
“Minh San muội muội, lời thì không thể nói bừa.” Tạ Chiêu Ninh liếc về phía khung cửa sổ chạm trổ đang mở, gương mặt bình thản cất lời, cửa sổ ấy nhìn thẳng sang hoa phòng, mà lúc này mọi người vẫn chưa trở về.
Nghe vậy Tạ Minh San lại càng đắc ý, cười gằn: “Thế nào, ta mắng ngươi thì sao? Ngươi có thể làm gì ta? Ngươi còn dám đánh ta ư? Ta chẳng những mắng ngươi thẳng mặt mà sau lưng cũng phải nói, ngươi chẳng qua chỉ là con phượng chui ra từ ổ gà, ngươi thực sự không biết bản thân là loại gì sao? Ngươi chẳng qua chỉ là kẻ trơ trẽn muốn đoạt lấy mọi thứ của Uyển Ninh—”
Vừa dứt lời, Tạ Chiêu Ninh bỗng vung tay, một tiếng chát vang giòn, thẳng thừng tát nàng ta một cái thật mạnh!
Cùng lúc, Tạ Chiêu Ninh hất tay đập luôn chén trà trong tay nàng ta, chén trà nóng hổi văng xuống bàn tay, chén ngọc cũng rơi vỡ nát dưới chân bình phong đá cẩm thạch, từng mảnh vỡ văng tung toé.
Tạ Minh San lập tức cảm thấy một bên má đau rát thấu xương, toàn thân run lẩy bẩy, hoảng hốt lấy tay che mặt, ngơ ngác nhìn Tạ Chiêu Ninh, gần như gào lên: “Ngươi đánh ta—ngươi thực sự dám đánh ta!”
Tạ Chiêu Ninh hơi khó chịu phẩy tay, thầm nghĩ kiếp trước không tát vào khuôn mặt này quả thật khiến nàng tiếc hận nhiều năm, bây giờ cuối cùng cũng đánh được lên gương mặt đáng ghét ấy, trong lòng chỉ thấy khoái trá vô cùng.
Huống chi, chuyện đánh người đã quá quen thuộc với nàng, ở Thuận Bình Quận Vương phủ, kẻ từng bị nàng tát, ít nhất cũng tám chục chứ chẳng phải một trăm.
Nàng lại làm vẻ vô tội: “Ta đã cảnh cáo muội rồi, lời thì không thể nói bừa… sao muội chẳng chịu nghe. Lần này chỉ là một cái tát, lần sau e rằng chính là cái lưỡi của muội, nhất định phải giữ cho cẩn thận đấy.”
Khóe mắt nàng liếc về phía cửa sổ, thấy đoàn người Khương thị đi ngắm hoa trà đã bắt đầu quay trở lại.
Khi ấy nàng đã tính toán từ trước, cố tình dùng tiếng chén trà để che đậy âm thanh cái tát. Lúc này nàng nhanh chóng nắm chặt tay áo Tạ Minh San, trong mắt lập tức ngấn lệ: “Minh San muội muội, ta chẳng qua... chẳng qua chỉ nói muội nên mặc áo lót vàng phối với áo khoác xanh ngọc thì sẽ đẹp hơn, muội không thích thì thôi, sao lại phải dùng nước trà hắt vào ta!”