Hàm Sương nghe thế chỉ biết cúi đầu im lặng. Nàng ta vẫn cảm thấy mọi chuyện không đến mức ấy, những năm qua Tưởng Hoành Ba vốn không quá lấn lướt, chỉ là ôn nhu khéo léo, biết dỗ dành, phu nhân lại chẳng muốn tranh giành, dần dần lang quân mới thiên vị Tưởng di nương hơn một chút. Trong lòng nàng ta vẫn nghĩ, nếu phu nhân chịu chủ động một chút, lang quân chưa chắc đã không quay về với bà ấy. Thế nhưng, là thân phận nô tỳ, nàng ta đâu dám nói ra.
Khương thị lại nghĩ đến việc Tạ Chiêu Ninh sắp đảm nhận quản lý hiệu thuốc, bèn dặn: “Ngươi hãy sắp xếp lại những quyển sổ ta thường xem, Chiêu Ninh mới bắt đầu quản lý, ta phải giúp con bé một tay.” Nói đến đây, bà ấy thoáng trầm ngâm, rồi nói tiếp: “Còn chuyện của Tạ Uyển Ninh lần trước, ta vẫn thấy quanh con bé có điều gì đó khác lạ, dường như có kẻ tiểu nhân đang xúi giục. Ngươi nhớ phái người âm thầm theo dõi, đừng để xảy ra sơ suất.”
Khương thị khẽ thở dài, trong mắt thoáng ánh lên nét mệt mỏi cùng u buồn, dường như từ sau biến cố ấy, lòng bà ấy đối với Tạ Uyển Ninh đã không còn như trước nữa.
Thực ra, Tạ Uyển Ninh vốn chẳng phải do bà ấy tự tay nuôi nấng, từ đầu đã thiếu đi thứ tình cảm gắn bó giữa mẫu thân và nữ nhi. Sau này khi Chiêu Ninh trở về, dù Chiêu Ninh đôi lúc khiến bà ấy tức giận, nhưng sự chú ý của bà ấy dường như đều dồn cả vào Chiêu Ninh, đến khi tự thấy bản thân có lỗi với Chiêu Ninh, bà ấy lại càng muốn bù đắp, càng để tâm đến nàng hơn.
Bởi thế, Khương thị cũng chẳng thể xác định được, cảm giác trong lòng mình đối với Tạ Uyển Ninh đã đổi thay từ khi nào, hay là từ thuở đầu vốn dĩ đã không hề thân thiết đến vậy. Chỉ biết rằng, mỗi khi nhìn Tạ Uyển Ninh, bà ấy luôn cảm thấy trong lòng dấy lên một nỗi xa cách mơ hồ, thứ cảm giác ấy là thật, rõ ràng chẳng thể phủ nhận.
Sau khi Tạ Chiêu Ninh hầu hạ mẫu thân xong, lại đến thỉnh an tổ mẫu một lát rồi mới quay về Cẩm Tú Đường.
Mấy ngày nàng không ở nhà, mấy tiểu nha hoàn đã trồng hết số trà hoa mà mẫu thân tặng, sắp xếp thành một vườn nhỏ rực rỡ hương sắc, chỉ là hôm nay đường xa xe ngựa mệt nhọc, lại liên tiếp xảy ra bao chuyện, Tạ Chiêu Ninh đã mệt mỏi rã rời, chẳng còn tâm tư đâu mà thưởng thức nữa.
Ở bên ngoài nàng không dám lộ vẻ yếu ớt, lúc này mới trở về, vừa ngả người xuống sàn La hán đã như tê liệt, dựa vào gối ôm, mất hồi lâu mới lấy lại tinh thần, tựa như đã chìm vào giấc ngủ.
Thanh Ổ thương chủ nhân, nhẹ nhàng đấm vai xoa gáy, giọng khẽ khàng: “Nương tử, lần này Tưởng di nương trở về, e rằng là để báo thù cho Tạ Chỉ Ninh. Sau này ngài nhất định phải cảnh giác, hơn nữa nô tỳ thấy sau lưng Tưởng di nương còn có thế lực sâu xa khó lường, mục đích e là không nhỏ...”
Tạ Chiêu Ninh nghe giọng nói dịu dàng ấy, dẫu mí mắt nặng trĩu như đeo đá, nàng vẫn gắng mở mắt, nhìn bức tranh Lão Tử cỡi trâu treo trên tường, khẽ nói: “Trong lòng ta đều hiểu rõ.”
Hiểu rõ ư, còn hơn cả hiểu rõ. Kiếp trước, Tưởng di nương và kẻ đồng mưu từng bước sắp đặt thế nào, cướp đoạt mọi thứ của nàng và mẫu thân ra sao đều hiện lên rõ mồn một trong ký ức. Nàng khẽ thở ra, rồi hỏi: “Tiểu trù phòng còn món gì để ăn không?”
Cả ngày hôm nay nàng bận rộn đến nỗi chẳng kịp ăn gì, giờ bụng đã đói đến cuộn lại.
Thanh Ổ cười đáp: “Đã sớm chuẩn bị cho nương tử rồi, có canh hạnh lạc, dương đỗ thang và một đĩa bao tử măng thịt, thêm ít dưa chuột trộn giấm cho nhẹ bụng. Nô tỳ cho người mang lên ngay nhé?”
Lời vừa dứt, Hồng Loa đã vội vã bước vào.
Thanh Ổ quay sang cười hỏi: “Ngươi không đi cùng Phàn Tinh, Phàn Nguyệt chia đặc sản sao?”
Phàn Tinh và Phàn Nguyệt vừa từ Thuận Xương Phủ trở về, mang theo một xe đặc sản do Khương gia gửi tặng, đang chia cho các tỳ nữ và bộc phụ trong viện.
Hồng Loa cúi đầu đáp: “Ta bị Trịnh chưởng quỹ gọi đi.” Nói xong, nàng ta bước nhanh tới bên Tạ Chiêu Ninh, khom người thấp giọng: “Nương tử... thư của đại phu nhân gửi đến cho ngài.”
Đại phu nhân mà nàng ta nhắc tới chính là Đại cữu mẫu.
Tạ Chiêu Ninh thoáng ngạc nhiên, nàng vừa rời Thuận Xương Phủ buổi sáng, sao đại cữu mẫu đã vội gửi thư đến? Hơn nữa thư lại từ Bình Dương Phủ chuyển về nhanh đến thế, chẳng lẽ đã có người đưa thư gấp?
Thấy việc này có điều khác lạ, nàng bảo Thanh Ổ lấy kéo mở sáp phong rồi tự tay rút thư ra.
Khi đọc đến hàng chữ đầu tiên, cơn buồn ngủ thoáng chốc tan biến, da thịt nàng lạnh toát, tựa như bị gió bấc quét qua.