Tạ Chiêu Ninh hoàn hồn lại, chỉ khẽ mỉm cười: “Ta chỉ xuất thân tiểu hộ mà thôi, hai vị không cần để tâm đến ta, các vị cứ nói tiếp.”
Nàng mặt dài lại bảo: “Ngươi cũng nghe cho kỹ, sau này hễ gặp phải nữ Diêm La ấy thì tránh xa cho khéo!”
Nàng nghiêm túc gật đầu: “Lời hai vị nói, ta đều ghi nhớ rồi.”
Ngay khi ấy, Tạ Chiêu Ninh nghe một trận xôn xao, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Tạ Minh San ôm trong tay một hộp gấm bước chậm tiến vào, chuẩn bị lên sân khấu, vì nàng ta là cháu đích tôn nên mới được ra sau cùng, giờ phút này cũng chưa đến lượt.
Tạ Minh San dường như đặc biệt trân trọng vật trong hộp, suốt dọc đường chỉ cúi mắt nhìn chằm chằm. Không ngờ khi đi lại, nàng ta vô tình đụng phải một tiểu cô nương, chiếc hộp trong tay lập tức rơi xuống, vật bên trong cũng văng ra đất mà vỡ thành từng mảnh. Lại nhìn kỹ, hóa ra là một pho tượng Phật Thủ bằng ngọc!
Tạ Minh San thấy bảo vật bị vỡ, trong lòng cuống quýt, nắm chặt lấy tiểu cô nương kia mà quát: “Là ngươi đụng ta, khiến ngọc Phật Thủ của ta vỡ nát, ngươi nói xem định xử trí thế nào!”
Tạ Chiêu Ninh lại nhận ra tiểu cô nương ấy chính là người ban nãy vẫn lặng lẽ đi theo sau lưng mình mà chẳng thốt một lời, giờ phút này nàng ấy sợ đến tái mét, hấp tấp vừa lo vừa hoảng: “Tỷ tỷ, muội... muội không hề đụng vào tỷ, là tỷ tự đi va vào người muội... Muội... muội thật sự không...”
“Ngươi bảo không đụng ta thì chiếc hộp này lại tự dưng rơi xuống hay sao?” Tạ Minh San sợ bị người khác chỉ trích nên mạnh miệng chối tội, càng lúc càng trấn định, định đẩy hết trách nhiệm sang tiểu cô nương kia, còn nói: “Tạ Minh Nhược! Chẳng phải lần trước ta cầm ngọc bội của ngươi quên trả sao, ngươi lại vì thế mà hại ta ư! Đây vốn là lễ vật ta dâng cho tổ mẫu, lỡ để người lớn trách phạt, xem ngươi làm sao gánh nổi!”
Tạ Minh Nhược!
Nghe thấy cái tên này, Tạ Chiêu Ninh chợt nhớ ra tiểu cô nương ấy là ai.
Tạ Minh Nhược chính là con thứ của tam phòng Tạ gia, thân phận là thứ nữ.
Mà giữa nàng ấy và Tạ Minh Nhược lại có mối liên hệ chẳng hề nông cạn.
Nàng từng có một lần tham dự yến tiệc của Tạ gia, bởi không được nhiều người ưa thích nên một mình đi dạo, lúc đi ngang giả sơn thì thấy một tiểu cô nương trốn sau đó khóc thút thít, nàng bèn tiến lại hỏi nguyên do.
Tiểu cô nương run rẩy đưa ra một con bướm bằng lưu ly đã vỡ, nói rằng đại tỷ tỷ bảo nàng ấy giữ hộ, nào ngờ sơ ý đánh rơi, nếu đại tỷ tỷ biết thì nhất định sẽ trách phạt.
Lưu ly vốn chẳng phải vật quý giá, vừa nãy ở yến tiệc, lão phu nhân Tạ thị ban thưởng cho tất cả các nương tử đích xuất mỗi người một con bướm lưu ly, chỉ để cầm trong tay ngắm chơi mà thôi. Nghe xong, Tạ Chiêu Ninh bèn lấy từ tay áo ra con bướm lưu ly của mình, nói nhỏ với nàng ấy: “Muội mang đi đưa cho trưởng tỷ thì sẽ không bị trách phạt nữa.”
Con bướm lưu ly của nàng khác hẳn với con của Tạ Minh San, đôi cánh ánh lên sắc lam u uẩn, so ra còn đẹp hơn, vốn là thứ nàng cố ý giành được từ tay Tạ Minh San, thế nhưng nhìn tiểu cô nương khóc đến thương tâm, nàng lại nghĩ, mình không có vật ấy thì cũng chẳng ai trách phạt.
Về sau, khi nàng bị giam ở Tông Chính Tự, Tạ Minh Nhược lúc ấy đã xuất giá thành thân lại đến thăm nàng.
Nàng ấy nhờ vả bao nhiêu mối quan hệ, bỏ ra không ít bạc, nhờ ngục tốt đối đãi với Tạ Chiêu Ninh tốt hơn, rồi nàng ấy bước tới bên nàng, mở hộp cơm, bày từng món ra trước mặt nàng, còn tỉ mỉ kể cách chế biến, nguyên liệu tươi mới thế nào. Trong hộp có cả món canh dùng cá sông vừa vớt lên, nhiều món ê hề như yến tiệc, bởi ngày đó đúng vào Giao Thừa.
Cuối cùng, nàng ấy lấy từ trong hộp cơm ra một con bướm lưu ly cánh lam u uẩn, khẽ nói: “Người ta đều nói Chiêu Ninh tỷ độc ác, là kẻ xấu. Thế nhưng muội biết, tỷ không phải vậy, tỷ nhất định là một người rất tốt.”
Con bướm lưu ly ánh xanh rơi xuống bàn tay nàng, như thật sự hóa thành cánh bướm khẽ rung, ánh lên quầng sáng mờ ảo.
Nàng nắm chặt con bướm trong tay, cảm giác như đôi cánh bén nhọn cắm vào lòng bàn tay, mà cũng như khiến nàng nhớ lại chính mình thuở thiếu thời, tưởng chừng đã chẳng thể rơi lệ nữa, nào ngờ lúc ấy nước mắt ào ạt tuôn rơi.
Đến khi rơi vào bước đường cùng, vẫn có một người tin nàng là người tốt.
Nếu không có sự lo toan chu đáo của nàng ấy thì khoảng thời gian ở Tông Chính Tự, nàng chẳng biết sẽ phải chịu bao nhiêu hình phạt, gian nan khổ sở nhường nào.