Nàng đã bỏ phí sở trường của mình, chỉ để lấy lòng người khác mà đi học những thứ vốn chẳng giỏi, thật quá đỗi nực cười. Chỉ tiếc trước kia nàng không hiểu đạo lý này, từ lúc trở về Biện Kinh bao năm qua, chưa từng bộc lộ tài năng sở trường, trong mắt phụ mẫu, hóa ra nàng thật sự chẳng biết gì. Trong mắt toàn Biện Kinh, nàng đã bị dưỡng hỏng ở Tây Bình Phủ, lại thêm tính nết độc ác, sớm đã trở thành kẻ không có lấy một điểm tốt.
Tạ Minh San đưa lời thách cũng chính vì biết nàng không hề giỏi đánh cầu, thậm chí có lẽ ngay cả việc lên ngựa cũng khó, vậy nên mới cố tình khiêu khích, muốn ép nàng ra sân để bẽ mặt.
Dù nàng có đồng ý hay không, đều phải rơi vào thế hạ phong.
Nếu không đồng ý thì tất nhiên là không biết, người khác sẽ càng thêm chê cười, nhưng nếu đồng ý, rồi thất bại trên sân đánh cầu thì càng thành trò cười cho thiên hạ.
Thấy Tạ Chiêu Ninh trầm mặc không nói, Tạ Minh San và Cao Tuyết Diên càng thêm đắc ý. Tạ Minh San lại tiếp lời: “Chẳng lẽ tỷ tỷ thật sự không tham gia? Nếu tỷ thật sự không dám, vậy chúng ta cũng chỉ có thể nghĩ rằng tỷ chẳng biết gì. Tỷ tham gia thử xem, biết đâu còn giành được giải đầu tiên.”
Lời vừa thốt ra, đám quý nữ vây quanh lập tức bật cười rộ, các lang quân cũng thấy thú vị, ánh mắt nhìn nàng mang thêm mấy phần dò xét.
Thì ra đây chính là Tạ Chiêu Ninh không học không tài mà lời đồn đã nhắc tới, quả là trăm nghe không bằng một thấy, nhìn nàng da trắng như ngọc, tóc đen búi gọn, trong mắt mày môi đều chan chứa sóng biếc, trong sân chẳng có một ai đẹp vượt hơn nàng. Thế nhưng khi nhớ đến những việc từng được đồn thổi, người ta chỉ còn lại mấy phần khinh rẻ, dù có đẹp đến mấy thì sao, ai lại muốn rước một nữ tử như thế về nhà.
Tạ Chiêu Ninh chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong đại sảnh vẫn còn huyên náo.
Tạ Chiêu Ninh mỉm cười nói với Tạ Minh San: “Tất nhiên là ta tham gia cũng được được, thế nhưng ta có một điều kiện là muội cũng phải tham gia. Nếu muội thua ta, số điểm kém hơn ta thì phải đích thân dâng trà tạ lỗi với Minh Nhược, muội có đồng ý chăng?”
Tạ Minh San lại tưởng nàng bị khích bác mà hồ đồ, mới chịu tham dự. Ai chẳng biết Tạ Chiêu Ninh vốn không hiểu lễ nhạc cầm kỳ, ngày thường ngựa cũng chưa cưỡi, gậy cũng chưa cầm, nàng còn có thể biết đánh cúc sao?
Nếu nàng gật đầu thì càng tốt, không gật thì cũng chỉ cười chê đôi ba câu, nhưng một khi đã đáp ứng, hẳn sẽ được dịp xem nàng làm trò cười cho thiên hạ.
Vì vậy Tạ Minh San lạnh giọng: “Muốn ta dâng trà nhận lỗi ư? Chỉ khi nào ngươi đoạt được giải nhất!”
Tạ Chiêu Ninh không chút do dự, lập tức đáp: “Một lời đã định.”
Bên cạnh, Tạ Minh Nhược nghe vậy lại lo lắng, khẽ kéo tay áo nàng. Nàng ấy hiểu rõ, Chiêu Ninh tỷ tỷ vốn chẳng thạo cúc kỵ, sợ rằng tỷ tỷ vì muốn ép Tạ Minh San nhận lỗi với mình nên mới bất chấp tham gia, nhưng Tạ Chiêu Ninh chỉ mỉm cười với nàng ấy, tỏ ý trấn an.
Lúc này, Cao Tuyết Diên cũng hừ lạnh: “Ngươi còn mơ tưởng đoạt giải nhất, đúng là si tâm vọng tưởng!”
Tất nhiên Tạ Chiêu Ninh nghe thấy, bèn quay sang mỉm cười: “Nếu ta thật sự đoạt giải nhất, nương tử Cao gia nghĩ sao?”
Cao Tuyết Diên vốn chán ghét những việc động thủ động cước này, nàng ta sẽ không đích thân ra trận, thế nhưng Tạ Uyển Ninh sẽ lên, hơn nữa nàng ta biết rõ Tạ Uyển Ninh còn có người trợ giúp. Chẳng lẽ Tạ Chiêu Ninh có thể thắng nổi hai người kia sao?
Bởi thế nàng ta thản nhiên đáp: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Tạ Chiêu Ninh lại cười: “Khi nãy mới gặp mặt nương tử Cao gia, lời nói dường như có chút khinh thường ta. Dẫu ta xuất thân Tây Bắc, các ngươi chê ta quê kệch, nhưng vẫn hiểu đạo ‘phi lễ vật ngôn’. Không ngờ nương tử Cao gia được nuôi dạy trong thế gia, lại chẳng hiểu lẽ này. Nếu ta đoạt giải nhất thì muốn nương tử tự tay dâng trà nhận lỗi, thế nào?”
Mặt Cao Tuyết Diên thoáng ửng đỏ, nhưng là vì giận, nàng ta vốn là con gái Bình Dương quận chúa, mẫu thân yêu chiều, thường ngày được nuông chiều thành quen, muốn nói gì thì nói. Nào ngờ khi mẫu thân còn ở đó, Tạ Chiêu Ninh chẳng bộc phát, giờ lại đột ngột nói ra, khiến nàng ta khó mà giữ thể diện ở trước mặt bao nhiêu người. Lúc này nàng ta chỉ mong Tạ Chiêu Ninh ném đá vào chân mình, nàng càng nói lớn tiếng, càng dễ thành trò cười. Bởi thế nàng ta lạnh giọng: “Nếu ngươi thật sự đoạt giải nhất, ta sẽ nhận lỗi với ngươi. Còn nếu không đoạt được thì ngươi phải đích thân dâng trà nhận lỗi với ta!”
Tạ Chiêu Ninh mỉm cười nhận lời.
Cao Tuyết Diên tuy không nghĩ Tạ Chiêu Ninh có thể đoạt giải nhất, nhưng để nàng mất mặt, bèn quay sang nói với Tạ Uyển Ninh: “Uyển Ninh, tỷ cũng sẽ tham gia chứ?”