Nghe hết những lời này, Tạ Chiêu Ninh liền lau đi hàng lệ nơi khóe mắt. Giờ phút này, yêu ma quỷ kế vẫn chưa tan, nàng phải giữ bình tĩnh mà đối phó. Nàng và mẫu thân có thể khóc, nhưng không phải là lúc này.
Nàng khẽ ấn tay lên mu bàn tay Khương thị, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, lúc này người đừng lên tiếng, cũng đừng kích động. Mọi chuyện chỉ cần nhìn con làm, người hiểu không.”
Khương thị lau vội nước mắt, khẽ gật đầu. Dẫu lòng lo lắng, bà ấy vẫn tin tưởng tuyệt đối. Bà ấy biết, mình chỉ cần tin vào Chiêu Chiêu là đủ.
Tạ Chiêu Ninh tức thì khom mình hành lễ, giọng điềm đạm nhưng kiên định: “Xin đường tổ phụ và phụ thân xét rõ, nữ nhi tuyệt đối chẳng phải vô cớ mà chặn lô thuốc của di nương. Nữ nhi làm vậy, nguyên do vô cùng đơn giản... Lô thuốc mà Tưởng di nương đã chuẩn bị này có vấn đề, việc chặn lại chỉ là để bảo toàn danh dự của hiệu thuốc Tạ thị, cũng là để Tạ gia không bị cuốn vào âm mưu, tuyệt đối không phải vì muốn gây bất lợi cho Tưởng di nương.”
Lời vừa dứt, khắp nơi đều vang lên tiếng xôn xao. Mọi người khẽ nhíu mày, ánh mắt đầy kinh ngạc. Nàng nói chặn lô thuốc vì trong đó có vấn đề?
Nếu quả thực như lời Tạ Chiêu Ninh, lô thuốc vốn đã bị tráo hoặc nhiễm độc, vậy hậu quả nếu đem đến biên cương sẽ vô cùng nghiêm trọng. Khi ấy, không chỉ mất danh hiệu hoàng thương, trì hoãn quân cơ, mà e rằng cả nhà Tạ gia còn có thể bị cách chức, thậm chí tịch thu gia sản.
Tạ Thừa Nghĩa thoáng dao động, đưa mắt nhìn về mấy hòm thuốc trên xe ngựa. Hòm thuốc của hiệu thuốc Tạ thị vốn chế tạo tinh xảo, thân gỗ tùng chắc chắn, bốn góc đều được bọc đồng chạm vân mây, mỗi hòm nặng tới hai mươi thạch, từ ngoài nhìn vào tuyệt chẳng thể phát hiện bất cứ điểm khác thường nào.
Tưởng di nương nghe vậy, lại cho rằng Tạ Chiêu Ninh đã hoàn toàn sa vào bẫy của mình. Khóe môi bà ta khẽ cong, nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện. Hôm nay, có lẽ là cơ hội tốt nhất để bà ta khiến Tạ Chiêu Ninh thân bại danh liệt ngay tại chỗ này.
Bà ta làm ra vẻ yếu đuối, tay cầm khăn thêu ngọc trâm hoa khẽ lau nước mắt, dịu giọng nói: “Đại nương tử, thuốc hôm ấy rõ ràng là chính nương tử đã đích thân kiểm nghiệm, sao lại có thể nói là có vấn đề? Huống hồ thiếp thân dù ngu muội thế nào cũng chẳng dám lấy danh dự của Tạ gia ra mà đùa giỡn. Xin lang quân xét rõ, thiếp thân hầu hạ người bao năm, vẫn luôn cẩn trọng từng ly từng tý, tuyệt không thể làm ra chuyện thất thố như vậy.”
Tạ Huyên nhìn dáng vẻ hành lễ của Tưởng di nương, thân hình thướt tha, giọng nói lại ôn hòa dịu dàng, trong lòng càng tin bà ta vô tội. Ông quen biết Hoành Ba từ thuở thiếu niên, biết rõ tính tình bà ta vốn ôn nhu, hiền thục. Bao năm qua, bà ta đối với ông và A Thiền luôn tận tâm chu đáo, sao có thể tự hủy danh tiếng của Tạ thị, mang họa đến cho cả nhà? Nếu hiệu thuốc thật sự xảy ra chuyện, Tạ gia chẳng tránh khỏi liên lụy, ngay cả Liêm ca nhi đang học ở Quốc Tử Giám cũng sẽ bị ảnh hưởng. Bà ta cần gì phải làm chuyện ngu xuẩn như thế?
Nghĩ đến đây, Tạ Huyên càng khẳng định Tạ Chiêu Ninh chỉ đang cố tìm cớ thoái thác, muốn biện hộ cho sai lầm của mình.
Ông nhìn nàng, giọng nặng nề: “Chiêu Ninh, chuyện Bạch Lộ trước kia là phụ thân đã hiểu lầm con đó là lỗi của ta. Nhưng lần này rõ ràng con sai, chớ khiến Tạ gia vì sự ngang ngược của con mà bị vạ lây. Nếu đã biết lỗi, thì mau tránh ra! Giờ còn kịp, chậm thêm nữa sẽ lỡ thời hạn. Chuyện con phạm lỗi, về nhà ta sẽ bàn. Phụ thân không muốn làm khó con giữa thanh thiên bạch nhật.”
Tạ Chiêu Ninh lặng lẽ nhìn phụ thân, trong lòng chợt se lại. Nàng biết ông chưa từng tin nàng, từ nhỏ đã cách xa, tình thân vốn đã lạnh nhạt, ông tin người khác chứ chẳng bao giờ tin chính con gái mình.
Nàng khẽ cười, giọng bình thản mà sâu lắng: “Phụ thân, nếu như lô thuốc này thật sự có vấn đề... thì khi chuyện vỡ lở, sẽ ra sao?”
Tưởng di nương lại vội cất lời, giọng dịu ngọt mà run rẩy: “Đại nương tử, thuốc thiếp thân chuẩn bị thật sự không có vấn đề! Nếu nương tử còn chút tin tưởng vào ta, xin hãy tránh ra, để xe sớm đưa thuốc đến cầu Bảo Khang Môn, chớ vì lòng riêng mà làm trễ việc, khiến Tạ gia bị liên lụy.”
Tạ Huyên thấy Tạ Chiêu Ninh vẫn không nhúc nhích, mặt liền sầm xuống, giọng quát lạnh: “Người đâu! Kéo đại nương tử ra!”
Hai bà vú vai u thịt bắp lập tức bước ra, toan tiến lên kéo nàng.
Nhưng Khương thị lập tức bước lên một bước, chắn trước mặt con gái, ánh mắt sắc bén quét qua. Bà ấy trừng mắt với Tạ Huyên, rồi giận dữ quát hai bà vú: “Dừng tay! Hôm nay ta ở đây, ta xem ai dám động đến nửa sợi tóc của Chiêu Chiêu!”