Khương thị vừa mở bát canh, vừa múc cho con trai một chén canh am tử, vừa dịu giọng nói: “Thôi được rồi, nếu con chịu nghe lời ta thì khi ấy cũng chẳng bỏ văn theo võ nữa. Năm đó phụ thân con vì việc này mà cầm roi đánh đến gãy cả, con vẫn cứng đầu không chịu đổi. Nay coi như cũng đã có kết quả, khổ cực bao năm nay cuối cùng cũng không uổng phí.”
Nói đến đây, bà ấy lại nhớ mấy năm con ở trong quân, bản thân ăn không yên ngủ không ổn, nỗi lo cứ dằn vặt trong lòng, nghĩ đến mà càng thêm xót xa.
Tạ Thừa Nghĩa đón lấy bát canh am tử, nếm thử một ngụm thì quả nhiên đúng là cách nấu mà hắn thích, lấy thịt cút thái sợi, phối cùng đậu sợi và miến, ninh nhừ, lúc bưng ra còn rắc thêm rau cải cùng dấm thơm, lại chan mỡ hành, hương vị thơm nồng ngọt dịu. Hắn cười nói: “Vẫn là canh am tử ở chỗ mẫu thân ngon nhất, con ở bên ngoài nhớ mong khôn xiết!” Rồi hắn lại nói: “Chẳng phải con đã trở về rồi sao, mẫu thân cứ yên lòng, một thời gian nữa sẽ không đi Khánh Dương Phủ đâu! Huống hồ nay con còn đã làm Tuần kiểm, sau này mẫu thân cũng có thể nở mày nở mặt về con rồi!”
Khương thị nghe xong thì nhoẻn miệng cười, trong lòng dĩ nhiên được an ủi. Bà ấy lại nói: “Vậy con còn phải hứa với ta, ngày thường không được làm khó dễ với Chiêu Ninh.”
Tạ Thừa Nghĩa chỉ khẽ nhếch khóe môi, lạnh nhạt đáp: “Chỉ cần nàng ta không làm điều ác, không gây khó cho Uyển Ninh thì con cớ gì phải làm khó nàng ta!”
Khương thị nghe vậy thì cũng coi như đã có được lời hứa, bèn âm thầm gật đầu.
Lúc này, nha hoàn Tử Quyên bên cạnh Tạ Uyển Ninh tới truyền lời, trên tay ôm một chiếc áo choàng vừa may xong, mỉm cười khom mình nói với Tạ Thừa Nghĩa: “Đại lang quân an, nương tử nhà chúng ta nghe tin ngài trở về sớm nên may sẵn cho ngài chiếc áo choàng này. Nghĩ đêm về lạnh lẽo, đặc biệt sai nô tỳ mang tới cho ngài.”
Nói rồi nàng ta đưa áo choàng lên. Tạ Thừa Nghĩa đón lấy, thấy đó là loại tơ Hàng sắc xanh thẫm mà hắn thích nhất, bên trong lót gấm Lộ cực mềm mại, mũi kim khâu dày sít, quả thật thoải mái đến không gì sánh bằng, trong lòng lại dâng lên một tia ấm áp.
Hắn thầm nghĩ, dẫu là máu mủ thì đã sao, trong mắt hắn chỉ có Uyển Ninh mới thật sự là muội muội cùng cốt nhục, mới là tình nghĩa huynh muội nhiều năm. Còn Tạ Chiêu Ninh, nàng chẳng qua chỉ là từ bên ngoài trở về, bề ngoài gọi là muội muội, nhưng hắn sẽ chẳng bao giờ nhận.
Song những lời ấy hắn không nói ra trước mặt Khương thị, mà chỉ quay sang Tử Quyên nói: “Thay ta cảm tạ nương tử nhà các ngươi, nói lát nữa ta sẽ tới thăm nàng ấy.”
Tử Quyên tươi cười đáp ứng, rồi lại đưa cho Khương thị một hộp thức ăn, cười nói: “Đây là cháo hạt sen bối mẫu Tứ Xuyên do nương tử nhà chúng ta nấu. Ngài ấy nghe nói phu nhân dạo này sáng sớm thường hay ho nên đã sớm căn dặn chúng nô chuẩn bị, những hạt bối mẫu đều do nương tử tự tay lựa từng hạt, chỉ lấy loại có dược tính tốt nhất, ngài ấy còn thức đêm kén chọn suốt hồi lâu. Phu nhân uống vào sẽ nhuận phổi trừ ho.” Rồi nàng ta lại như có phần hối lỗi mà nói tiếp: “Nương tử vốn dặn nô tỳ không được nói, nô tỳ lại lỡ miệng, mong phu nhân coi như chưa nghe thấy thì tốt hơn.”
Khương thị thấy nàng ta bưng ra một chiếc bát ngọc trắng, mở nắp ra thì bên trong là cháo hạt sen bối mẫu Tứ Xuyên được nấu nhuyễn mềm, hơi nóng nghi ngút bốc lên, hạt bối mẫu đều là loại hảo hạng “hoài trung bão nguyệt”, quả nhiên từng hạt đều do chính tay Tạ Uyển Ninh chọn lựa, trong lòng bà ấy bất giác xao động.
Những ngày qua, bà ấy tự thấy mình có phần sơ suất với Chiêu Ninh, vì thế việc gì cũng lấy nàng làm trọng, mà thật sự ít nhiều lơ là với Uyển Ninh, không ngờ con bé vẫn để tâm đến bệnh tình của mình, còn đích thân nấu canh mang đến.
Dù sao cũng là đứa trẻ bà ấy nuôi dưỡng bao năm, tình nghĩa tự nhiên vẫn còn. Khương thị nói: “Con bé thật sự đã vất vả rồi! Thân thể vốn yếu ớt, ngươi nhớ nhắn con bé giữ gìn cho tốt, đừng để hao tổn thân thể như vậy nữa.”
Bà ấy lại gọi Xuân Cảnh mang ra một gốc nhân sâm hai mươi năm tuổi, giao cho Tử Quyên đem về để bồi bổ cho Uyển Ninh. Tử Quyên mỉm cười nhận lời, rồi lui ra.
Tạ Thừa Nghĩa nói: “Mẫu thân xem, Uyển Ninh mới thật là hiền lương khéo léo, bao năm nay vừa là muội muội của con, cũng là ái nữ mà người yêu thương.”
Nhưng Khương thị vẫn nghĩ đến Chiêu Ninh, đứa trẻ ấy cũng là người tốt. Bà ấy khẽ lắc đầu: “Uyển Ninh hiền lành, Chiêu Ninh cũng đang dần thay đổi, cả hai đều là muội muội của con, ngày thường con đừng thiên vị bên này mà lạnh nhạt bên kia.”
Tạ Thừa Nghĩa chỉ hờ hững gật đầu.