Tạ Minh San ngông cuồng nông nổi, a dua tiếp tay, dĩ nhiên nàng chẳng nể nang. Thế nhưng cũng thật đáng thương, rõ ràng thân cận với Tạ Uyển Ninh như thế, vậy mà lúc bày mưu, Tạ Uyển Ninh vẫn không chút do dự dùng nàng ta làm vật hiến tế.
Tạ Uyển Ninh trúng phải dược này, bởi biết rõ tính thuốc nên gắng nhịn không gãi, nhờ vậy còn tạm ổn, nhưng nếu thật sự rơi vào tay Tạ Minh San, tất sẽ chẳng thể kìm được, đến lúc ấy e là hủy dung, đủ thấy lòng dạ Tạ Uyển Ninh tàn độc, người thường chẳng bì kịp.
Dẫu vậy, hai người kia ứng biến cũng rất nhanh. Trong chính đường, nàng vốn định kéo Tạ Chỉ Ninh xuống, lại bị Tạ Uyển Ninh hóa giải, kết cục chỉ là bị cấm túc nửa tháng, đúng là không thể xem thường Tạ Uyển Ninh, bởi vậy tương lai nàng ta mới có thể giẫm lên biết bao người mà dần dần leo tới ngôi cao.
Tạ Chiêu Ninh nói chuyện ấy cho Thanh Ổ biết, nàng ta nghe xong liền gật đầu, trong lòng càng thêm kính phục, từ sau khi nương tử tỉnh lại sau trận bệnh, quả nhiên minh mẫn hơn xưa. Nàng ta hỏi: “Nếu đã vậy, nương tử có rửa sạch được hiềm nghi chưa?”
Khoé môi Tạ Chiêu Ninh chỉ khẽ cười lạnh, nàng hiểu rõ người trong nhà này, bèn đáp: “Hôm nay chẳng qua là gạt bỏ được một nhân chứng mà thôi. Mẫu thân vốn dễ mềm lòng thì còn có thể tin, thế nhưng phụ thân có thành kiến sâu nặng đối với ta, e rằng chẳng đời nào tin.”
Trước mặt đã tới Cẩm Tú Đường. Hôm nay trở về, nơi ấy lại thanh tĩnh an hòa, chẳng còn ai dậy sóng.
Nàng bước vào, dặn Thanh Ổ: “Đi gọi Hồng Loa tới đây.”
Thanh Ổ lập tức sai nha hoàn giữ cửa là Thanh Đoàn đi mời Hồng Loa.
Hồng Loa tập tễnh bước vào.
Nàng ta bị phạt quỳ, thương tích chưa khỏi hẳn, nhưng vẫn nhịn đau hành lễ với Tạ Chiêu Ninh.
Tạ Chiêu Ninh nhìn sắc mặc của nàng ta có vẻ ổn, chỉ là môi hơi nhợt nhạt, bèn dặn Thanh Ổ: “Một lát nữa lấy cho Hồng Loa hai hũ cao dược ta thường dùng.”
Hồng Loa nghe vậy thì hoảng hốt.
Đồ của nương tử vốn đều quý giá, loại cao mát kia có công hiệu lưu thông máu, chỉ một hũ e đã đáng giá năm quan tiền.
Nàng ta vội vàng nói: “Nương tử, nô tỳ nào xứng dùng thứ tốt như vậy, lát nữa nô tỳ chỉ cần tùy tiện bảo họ tìm ít cao dán về dán là được rồi!”
Tạ Chiêu Ninh nắm lấy tay nàng ta, dịu giọng: “Ta phạt ngươi cũng chỉ để ngươi ghi nhớ lời ta dặn, chớ ngày sau gây họa, đến lúc ta không bảo vệ nổi thì mới đúng là thần Phật vô phương. Ngươi và Thanh Ổ đều theo ta từ Tây Bình Phủ về đây, năm xưa ba chúng ta nương tựa vào nhau mà sống, ngươi lại quên phần tình nghĩa đó rồi sao, chẳng lẽ còn kém mấy hũ cao thuốc?”
Hồng Loa không nói thêm lời nào, chỉ thấy đôi mắt đã đỏ hoe.
Thanh Ổ mỉm cười nói: “Nương tử đã đối đãi với ngươi như vậy, sao còn khóc nữa?”
Hồng Loa bị hỏi thì nước mắt càng tuôn, nàng ta dùng tay áo lau khóe mắt, giọng còn có chút nghẹn ngào: “Hôm ấy nương tử nói xong, nô tỳ đã nghĩ mãi, càng nghĩ càng thấy nương tử nói đúng. Trước kia chỉ lo nương tử mới trở về phủ thì cần lập uy, quyết không thể để kẻ khác khinh thường, lại chẳng ngờ cách làm ấy trái lại khiến người đời thêm dị nghị, hại nương tử phải chịu bao lời bàn tán...”
Nghe vậy, Thanh Ổ cười nói: “Trước kia ta cũng từng khuyên ngươi, làm việc nên giữ chừng mực, cái gì có thể tha thì nên tha, chỉ tiếc là ngươi chẳng nghe, may mà ngươi vẫn chịu nghe lời nương tử. Đã hiểu rõ rồi thì từ nay làm việc cho thỏa đáng là được.”
Tạ Chiêu Ninh nghe những lời Thanh Ổ, trong lòng bỗng dâng một nỗi chua xót khó tả. Thì ra Thanh Ổ thuở ban đầu, vốn là người dịu dàng lương thiện đến vậy.
Nàng đã khiến một người lương thiện như thế, vì nàng mà từng bước trở thành kẻ tay nhuốm máu sao?
Những người ở bên nàng đều bị gọi là ác nhân, thế nhưng lẽ nào họ vốn sinh ra đã tàn độc ư? Không, thuở đầu họ cũng chỉ là những thiếu nữ thuần thiện, chỉ bởi theo nàng, vì nàng, bị hoàn cảnh dẫn dắt, bị tình thế ép buộc, mới dần dần biến thành kẻ bị người đời khinh rẻ.
Nhìn hai thiếu nữ tươi trẻ rạng rỡ trước mắt, nàng khẽ nhắm mắt, trong lòng nhói lên từng mũi kim đau đớn.
Hồng Loa lau khô nước mắt, lại nói: “Chỉ cần nương tử chịu tha thứ cho nô tỳ, nô tỳ sẽ chẳng còn điều gì khổ sở. Giờ nô tỳ đã hiểu, từ nay đều nghe theo lệnh nương tử.”
Thanh Ổ khuyên Hồng Loa: “Ngươi cũng đừng quá tự trách. Sở dĩ ngươi làm vậy là vì tam nương tử xúi giục ngươi như thế. Bọn họ muốn bôi nhọ nương tử, muốn chia rẽ phu nhân và nương tử, chúng ta tuyệt đối không thể để họ toại nguyện.”
Nghe hai người nói, Tạ Chiêu Ninh khẽ mỉm cười.