Nghe lời Khương thị, Tạ Huyên lập tức câm lặng.
Che giấu những việc đã xảy ra vốn có cả lợi lẫn hại, ông tính toán là nên lấy đại cục làm trọng, dù trong nhà có chuyện rối rắm, chỉ cần không nói ra ngoài thì người ngoài cũng chẳng có cớ để bàn tán. Thế nhưng nếu cứ để mặc, không điều tra cho tường tận, trong nhà ngày càng loạn, e rằng cũng chẳng phải cách.
Huống chi còn phải giữ thể diện trước nhị đường thúc bên Đông Tú, mặc dù Tạ gia Du Lâm có của cải phú quý, nhưng trong chốn Biện Kinh đầy rẫy quyền quý thì có đáng là gì. Ngược lại, bên bá phụ lại khác hẳn, nay bá phụ giữ chức Đồng Tri Viện Thẩm Quan Viện, ấy là một chức thực quyền vô cùng.
Chưa kể, hai người đường huynh đều thành danh, đại đường huynh tuy mất sớm, nhưng nhị đường huynh hiện làm Gián nghị đại phu, lời nói rất có trọng lượng trong triều, tam đường đệ thì đỗ tiến sĩ khoa tam giáp, làm Tư thiên giám thừa, cũng là chức quan rất tốt.
Bản thân ông tuy cũng là tiến sĩ khoa nhị giáp, nhưng phụ thân, huynh trưởng đều ở ngoài nhậm chức, chỉ có mình ông đưa cả nhà ở lại Biện Kinh. Bởi vậy, nương tựa vào bá phụ mới là đường sống vững chắc nhất.
Tạ Huyên bèn dịu giọng: “Thôi được, là ta ăn nói không cẩn thận, nàng đừng để trong lòng, chỉ là việc lần này có liên quan đến Minh San, thực sự không tiện tra xét. Sau này nếu còn chuyện tương tự, tra rõ ràng theo ý nàng cũng chẳng muộn.”
Lúc ấy, Khương thị mới bớt giận, nhưng bánh bao trước mặt lại chẳng còn muốn ăn.
Tạ Huyên lại nói: “Có điều chuyện hôm nay, có thế nào ta cũng không tin chuyện Minh San hạ dược Uyển Ninh...”
Dẫu ông không muốn nảy sinh mâu thuẫn với nhị đường thúc bên Đông Tú, nhưng một khi đã xác định lỗi thuộc về Tạ Minh San, tất nhiên ông chẳng muốn kéo thêm nữ nhi ruột vào, nên khi ấy đành im nín.
Khương thị cũng cảm thấy Minh San không giống người bỏ thuốc hại Uyển Ninh, nhưng chứng cứ rành rành, lại còn trông thấy nàng ta đích thân làm Chiêu Ninh bị bỏng, bà ấy cũng chẳng muốn mở lời biện hộ, bèn nói: “Chuyện hôm nay thì không nhắc tới, nhưng vụ Bạch Lộ hôm nọ đã đủ thấy Minh San nói dối, Chiêu Ninh thật sự bị oan.”
Tạ Huyên liếc nhìn Khương thị một cái, ông biết rõ tính bà ấy vốn dễ mềm lòng.
Ông cất giọng: “Nàng lại tin lời nó ư? Lần này tuy là Minh San có vu khống Chiêu Ninh, nhưng dù sao cũng chỉ là gạt đi một nhân chứng, còn việc nó đánh Bạch Lộ trước, rồi Bạch Lộ lại bị thương sau, trong phủ này đâu có người ngoài ra vào, vậy không phải người trong phủ ra tay thì còn ai nữa? Huống chi chuyện hôm nay, mấy nữ nhi trong nhà đều bị kéo vào, chỉ riêng nó là không hề dính dáng, ta càng nghĩ càng thấy lạ. Bảo là không có bàn tay nó ở sau thì ta có chết cũng chẳng tin.”
Chỉ là lúc ấy nhị đường tẩu vẫn còn ngồi đó, ông mới tạm thời không muốn điều tra cho tới cùng mà thôi.
Nghe lời Tạ Huyên, Khương thị cũng dần cảm thấy có phần hợp lý.
Dù sao Chiêu Ninh cũng chỉ gạt đi được một nhân chứng, nhưng lại không thể giải thích rõ những chuyện khác.
Bà ấy do dự nói: “Thế nhưng hôm nay trông nó thật sự đáng thương... dường như thật sự là bị oan ức.”
Tạ Huyên cũng chẳng muốn nói nhiều, chỉ nói: “Tất nhiên ta cũng chẳng mong đó là nó, nhưng chỉ nhắc nhở nàng, tuyệt đối đừng lơ là đề phòng.”
Tạ Huyên lại dặn dò: “Trong ba nữ nhi trong nhà, Uyển Ninh tính nết hiền hòa, cũng luôn nhún nhường đối với tỷ muội, chỉ là thân thể vẫn thường không khỏe, lần này lại vô cớ bị hại, nàng hãy chăm sóc con bé cho chu toàn. Lần trước ta đến Cao gia bàn việc còn gặp Bình Dương quận chúa, nàng ta còn hỏi thăm tình hình của Uyển Ninh.”
Năm ấy tại Quỳnh Hoa Yến ở Cao gia, Uyển Ninh nhờ nét chữ viết theo thể Nhan mà nổi bật giữa đám khách khiến lão phu nhân Cao gia - cũng chính là Bình Dương quận chúa sinh lòng yêu thích. Quận chúa khen nàng ta tính tình hiền hòa nên rất quý mến, còn nhận làm nghĩa nữ, gần như đối đãi như con ruột. Chuyện ấy truyền khắp Biện Kinh, nhờ vậy danh tiếng của Uyển Ninh càng thêm lừng lẫy.
Uyển Ninh vốn là con gái do ông và Khương thị nuôi lớn, từ thuở bé thơ đã dốc lòng dìu dắt, lại tự tay dạy nàng ta cầm kỳ thi họa, đọc sách viết chữ, tình nghĩa vì thế mà sâu đậm. Bây giờ nàng ta vừa có đức vừa có tài, thậm chí còn khiến ông được nở mày nở mặt, được Bình Dương quận chúa thu làm nghĩa nữ, bước ra ngoài ai ai cũng tấm tắc khen ông có một nữ nhi quý báu như thế, trong lòng ông tự nhiên càng thêm thương yêu.
Khương thị khẽ gật đầu nhận lời, quả nhiên thân thể Uyển Ninh thường yếu ớt, cần phải đặc biệt để tâm đến, điều này bà ấy vẫn luôn để ý.