Đường tổ mẫu Dư thị cũng được tỳ nữ dìu vào ngồi trong đại trướng, các phu nhân phần nhiều kéo nhau đi đánh bài, chỉ còn trò đá cầu này là cuộc vui của người trẻ, vì thế lang quân nương tử các nhà đều tề tựu, chia nhau ngồi trong những trướng vải. Hai bên chỗ ngồi của đường tổ mẫu, một bên đã có Cao Tuyết Diên ngồi, còn bên kia thì để trống, vốn dĩ chỗ ấy giữ lại cho Cố gia, nhưng Cố tam lang lại không xuất hiện, khiến chỗ đó bị bỏ trống, thành ra bỏ trống khiến bao nương tử còn mong được gặp lại hắn ta đều thất vọng.
Tạ Minh Nhược cũng đi đến bên ngoài trướng, Dư thị vốn là người hiền từ hết mực, với cháu gái thứ xuất cũng thương yêu, tươi cười gọi: “Minh Nhược, lại đây ngồi với tổ mẫu nào.”
Tạ Minh Nhược do dự một lát rồi mới bước đến ngồi bên cạnh, tổ mẫu cũng đưa cho nàng ấy một đĩa hoa quả, thế nhưng khi nàng ấy cảm nhận được ánh mắt lạnh nhạt của vị nương tử Cao gia ngồi bên liếc sang, nàng ấy đành nhận lấy mà chẳng buồn ăn, tâm trí đã đặt hết vào sân chơi, lo lắng đến độ tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Còn Cao Tuyết Diên thì tất nhiên giữ tâm thế chờ trò vui, nàng ta đã bảo tỳ nữ bày đủ trái cây bánh ngọt, chỉ mong được thấy Tạ Chiêu Ninh mất mặt.
Lúc ấy trên sân trống vang dồn tiếng trống, hai bên có người mở chuồng ngựa, mấy vị lang quân nương tử dẫn ngựa của mình vào.
Ba vị nương tử lần lượt bước ra. Đi đầu chính là Tạ Minh San, nàng ta mặc áo lụa hồng nhạt tay hẹp, chân đi ủng da, rõ ràng đã đặc biệt thay sang y phục cưỡi ngựa. Tạ Uyển Ninh thì khoác áo hồng phấn mỏng, tay bó sát, eo thắt gọn, tà váy hồng nhẹ nhàng lay động, càng tôn vẻ thanh khiết động lòng, nàng ta vừa ra đã khiến đám lang quân dưới sân rì rầm nghị luận.
Cuối cùng Tạ Chiêu Ninh bước ra, nàng mặc áo lụa xanh biếc tay hẹp, tóc dài búi tròn, cố định bằng trâm ngọc trai. Trong gió mạnh thổi qua sân đá cầu, càng khiến làn da nàng thêm trắng ngần như tuyết, ánh mắt lại lạnh nhạt bình thản.
Mọi người thoáng sững lại, nhưng chẳng mấy chốc đã rộ lên những tiếng bàn tán. Trong trướng, Cao Tuyết Diên nhìn thấy thì cười lạnh: “Chẳng lẽ chỉ thế thôi, nàng ta cũng tưởng mình có thể đá cầu giỏi sao?”
Lúc này ba vị lang quân tham gia cũng lần lượt bước vào. Một người là Tạ Thừa Sơn, ca ca của Tạ Minh San. Một người là lang quân họ Trương, tính tình vụng về ít lời. Người còn lại thì xuất thân hiển quý, thế nhưng dung mạo tầm thường, chính là Đổng Tiến, tứ lang quân của phủ Trung Dũng Bá.
Ba người vừa xuất hiện, Tạ Thừa Sơn cười hề hề, hiển nhiên chỉ là đến góp mặt lấy lệ, lang quân họ Trương thì mắt không rời khỏi con ngựa thần tuấn bên cạnh. Còn Đổng Tiến, ánh mắt lại dừng thẳng trên người Tạ Uyển Ninh, dường như chan chứa thâm tình.
Mọi người đều không ngờ gã cũng muốn tham dự đánh cầu, bởi khi nãy gã vốn chưa từng ghi danh, lập tức trong sân lại vang lên một trận xôn xao.
“Vừa rồi còn nói nương tử Uyển Ninh lợi hại, nay Đổng lang quân cũng nhập cuộc, người khác sao còn cơ hội. Hắn đánh cầu cực giỏi, ngay cả trong các trận cầu của Binh Bộ cũng từng giành phần thắng!”
“Ai mà chẳng biết hắn theo đuổi Uyển Ninh nương tử đã lâu, tất nhiên là sẽ cùng một tổ với Uyển Ninh nương tử rồi!”
Mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Tạ Chiêu Ninh, bởi khi nãy chính nàng đã tự nói muốn đoạt giải nhất.
Tạ Chiêu Ninh nhìn Đổng Tiến, trong lòng khẽ cười lạnh. Chẳng qua vì kiếp trước gã si mê Tạ Uyển Ninh khôn xiết, lại biết nàng và Tạ Uyển Ninh bất hòa, cho nên trong những buổi yến hội thế gia như hôm nay, gã thường lấy ánh mắt lạnh nhạt mà đối đãi, cố tình gây khó dễ với nàng.
Đổng Tiến tuy xuất thân tốt, nhưng dung mạo lại tầm thường, bản thân cũng không có công danh, hơn nữa tước vị trong nhà cũng chẳng thể thừa kế. Vì thế Tạ Uyển Ninh cũng chỉ lợi dụng gã mà thôi, chỉ cần đôi ba ánh mắt nhu mì yếu đuối, Đổng Tiến đã cam tâm tình nguyện để mặc nàng ta sai khiến. Nhưng đợi khi đã lợi dụng đến tận cùng, Tạ Uyển Ninh sao có thể thật lòng coi trọng gã, cuối cùng vẫn là tính kế cùng thế tử Trấn Bắc Hầu, thành thân với người ta.
Còn Đổng Tiến, vì si tình mòn mỏi nhiều năm, làm lỡ dở cả tuổi xuân, đến cuối vẫn còn vương vấn chẳng dứt, cuối cùng lại đi cưới Tạ Minh Nhược!
Gã cưới Tạ Minh Nhược nhưng chẳng hề thương yêu, thường xuyên lạnh nhạt, hành hạ nàng ấy bằng lời lẽ cay nghiệt, gã vẫn cứ tiếp tục đeo bám Tạ Uyển Ninh, sống chết vì nàng ta. Quả thật là một kẻ si tình hiếm gặp.
Một kẻ si tình như vậy vốn nên ôm trọn si tình ấy mà chết đi, sao lại cưới người khác, làm hại cuộc đời của người ta?