Điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của Tạ Chiêu Ninh, nàng vốn cho rằng Triệu Cẩn chính là kẻ đã diệt môn Thẩm gia, nếu thi thể mà hắn vận chuyển không phải là người của Thẩm gia, vậy thì Thẩm gia cũng chưa thực sự bị diệt sạch. Thế nhưng, dù hắn không ra tay diệt toàn bộ Thẩm gia, lại vẫn muốn giết các nàng diệt khẩu, như vậy cũng đã đủ đáng hận rồi.
Nghĩ đến đó, Tạ Chiêu Ninh không khỏi tự giễu, kiếp trước nàng sao lại có thể cảm thấy hắn phong quang lỗi lạc đến thế. Càng nghĩ, nàng càng thấy bản thân năm xưa quả thực ngu xuẩn đến đáng thương. Nàng khẽ hỏi: “Vậy những thi thể ở điền trang của chúng ta là của ai?”
Khương Thanh Sơn lắc đầu, giọng ông ta trầm tĩnh: “Không ai biết rõ thân phận bọn họ, cũng chẳng rõ những người đã rời đi kia là làm gì, càng thêm bí ẩn. Tuy nhiên, bởi cách đây không lâu người Cố gia từng đến Thuận Xương Phủ, mà giữa Cố gia và Thẩm gia lại có hiềm khích. Nghe nói mười năm trước, Định Quốc Công phu nhân gặp cướp và mất mạng khi đi ngang qua địa phận Thẩm gia, thế nên trong triều ngoài nội đều đồn rằng Cố gia đã ngầm diệt khẩu Thẩm gia. Nhưng dù sao cũng chỉ là lời đồn, chẳng có chứng cứ xác thực.”
Lòng Tạ Chiêu Ninh khẽ động. Cố Tư Hạc lại có thân thế như vậy sao? Mười năm trước hắn cũng chỉ mới sáu bảy tuổi, hóa ra đã mất mẫu thân từ khi còn bé.
Hắn từng nói mình chỉ đang điều tra vài chuyện riêng tư, liệu có liên quan đến mẫu thân hắn chăng? Dẫu vậy, hắn đã lợi dụng nàng, thế nên dù có nguyên do gì cũng chẳng thể coi là người tốt được.
Đang lúc mọi người bàn tán về chuyện Thẩm gia bị diệt môn, bỗng có người vội vã bước vào Chính Đường. Tạ Chiêu Ninh thoáng nhìn, thấy người này có chút quen mắt rồi mới nhận ra đó chính là Lý quản sự bên cạnh phụ thân.
Lý quản sự trước hết quỳ xuống hành lễ với Khương Thanh Sơn và các vị trưởng bối, sau đó hành lễ với huynh muội Tạ Thừa Nghĩa, Tạ Chiêu Ninh, sau đó vội nói: “Đại lang quân, đại nương tử, nhị nương tử, trong nhà xảy ra chút chuyện. Lang quân dặn mấy vị, nếu có thể nhanh thì xin hãy mau chóng hồi phủ!”
Tạ Thừa Nghĩa và Tạ Uyển Ninh lập tức đứng dậy. Tạ Chiêu Ninh nghe vậy cũng khẽ nhíu mày. Trong lòng nàng dấy lên một dự cảm bất an: Rốt cuộc trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Tưởng di nương đã trở về? Nhưng nếu chỉ là Tưởng di nương thì hà cớ gì phải vội vã bảo cả ba người các nàng hồi phủ? Lòng nàng chợt thắt lại, lẽ nào là... tổ mẫu gặp chuyện chẳng lành?
Vừa nghĩ đến khả năng ấy, Tạ Chiêu Ninh liền lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn lập tức trở về.
Lúc màn đêm buông xuống, khắp đại địa chìm trong tĩnh mịch. Trong Cấm Cung, nơi trùng trùng mái ngói lưu ly vàng óng, hàng vạn chiếc đèn lồng cung đình đã đồng loạt thắp sáng, ánh nến phản chiếu trên những con tiên hạc và đồng quy khổng lồ đang đội giá nến trên đầu, hương long diên lan tỏa khắp không gian, rực rỡ mà trang nghiêm.
Qua nhiều lớp rèm thêu hoa lệ, chỉ thấp thoáng bóng một người cao lớn, thon dài đang ngồi yên tĩnh, bên cạnh có hơn mười vị nội thị đứng hầu, tất cả đều nín thở, chẳng ai dám hó hé.
Đúng lúc ấy, có người từ ngoài cung vội vã bước vào, xuyên qua trùng trùng màn trướng cùng ánh nến lung linh, hắn quỳ xuống đất, sàn gỗ sơn đen bóng loáng phản chiếu bóng dáng cô độc, lạnh lẽo của hắn. Hắn chắp tay nói: “Quân thượng, việc đã làm xong rồi, không một tên sát thủ nào chạy thoát.”
Triệu Cẩn ngẩng đầu lên. Dưới ánh nến rực rỡ, chỉ thấy người đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, người đó ngồi cao trên Tu Di tọa, rèm trướng rủ thấp che khuất dung nhan, chỉ lộ bóng mờ trong ánh sáng, trong mắt Triệu Cẩn ánh lên một phần kính trọng.
Từ thuở nhỏ hắn đã vô cùng sùng kính Quân thượng đương kim, ngài ấy chỉ lớn hơn hắn tám tuổi, lại là thúc phụ ruột, Quân thượng từ nhỏ đã được lập làm Thái tử, luôn anh minh, trí tuệ hơn người.
Nghe hắn thỉnh an, người trên Tu Di tọa liền đặt bút xuống, ngẩng đầu nói: “Lần này ngươi vất vả rồi.”
Triệu Cẩn cúi đầu đáp: “Làm việc cho ngài, dẫu có gan não đồ địa cũng chẳng dám xưng là vất vả.”
Hắn dừng một chút rồi giọng có phần hổ thẹn: “Chỉ là thuộc hạ vốn định mang thi thể bọn sát thủ kia về để tra rõ kẻ đứng sau, nhưng không ngờ lại bị người phát hiện... Đây là sơ suất của thuộc hạ, xin ngài cứ trách phạt!”
Người trên Tu Di tọa mỉm cười, giọng nói thong thả: “Ngươi còn trẻ, đôi khi hành sự thiếu sót cũng là lẽ thường. Ta là thúc phụ ruột của ngươi, há lại trách cứ. Thôi, việc ở Cao gia không cần ngươi can dự nữa, hãy lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Lúc này, Triệu Cẩn mới đứng dậy, chắp tay nói: “Vậy thần xin cáo lui, nếu ngài có việc cần, cứ sai người gọi thần là được.”