Tạ Chiêu Ninh nhìn y phục rách rưới, ống tay áo thủng lỗ chỗ của hắn, rõ ràng thân phận là thế tử gia Định Quốc Công, nhưng không hiểu sao trong lòng nàng lại dấy lên một chút thương cảm. Nàng dịu giọng nói: “Ta không thiếu tiền, Cố lang quân cứ giữ lại mà dùng, chỉ mong Cố lang quân đừng quên lời đã hứa với ta, giúp ta tra tung tích người hầu trong phủ Thuận Bình Quận Vương.”
Suy nghĩ một lúc, nàng thấy ở bên cạnh người này luôn có chút bất an, bèn nói tiếp: “Như vậy, quả thật không dám phiền Cố lang quân nữa, ta xin từ biệt.”
Cố Tư Hạc còn chưa kịp mở lời thì ngay lúc ấy vang lên tiếng bước chân vội vã, một trận gió ào đến trước mặt hai người, suýt nữa làm cái bàn nhỏ chao đảo. Nguyên là một lang quân tuấn tú mặc áo lụa đơn màu trắng bạc, hoa văn chìm óng ánh, bên hông đeo bốn năm túi thơm cùng miếng ngọc, trên đầu đội mũ bạc, hắn ta chạy đến thở hổn hển, thế nhưng lại giật ngay cái bát trong tay Cố Tư Hạc, ừng ực uống cạn sạch sữa đậu nành bên trong.
Tạ Chiêu Ninh thoạt đầu giật mình, nhìn kỹ lại thì nhận ra ngay, người ấy không ai khác chính là Cố tam lang quân mà nàng từng gặp!
Dáng vẻ kia, phong thái kia của hắn ta mới thật sự giống như thế tử gia của Định Quốc Công phủ, khiến không ít cô nương đi ngang phải lén liếc nhìn. Ngược lại, Cố Tư Hạc ngồi đây nửa ngày, chẳng hề có ai ngó ngàng, lang quân dẫu có dung mạo anh tuấn đến đâu, nhưng nghèo túng quái gở, cuối cùng vẫn không được lòng ai.
Cố Tầm lau vội khóe miệng, rồi túm lấy vạt áo Cố Tư Hạc, giọng kích động đến mức đôi mắt đỏ hoe: “Tứ thúc, cuối cùng con cũng tìm được người rồi, nếu không tìm được nữa, con sẽ bị gia phạt roi, người mau theo con về đi!”
Cố Tư Hạc lại không hề để tâm đến lời hắn ta, chỉ nhíu mày, rồi dùng những ngón tay thon dài trắng nõn từng ngón một gỡ bàn tay đang níu chặt y phục mình, chậm rãi nói: “A Tầm, con đừng quá kích động, nếu còn khát thì ngồi xuống uống nốt sữa đậu nành đi.”
Cố Tầm bị thái độ dửng dưng này chọc tức đến mức muốn nhảy dựng lên, không nhịn được cất giọng: “Tứ thúc, cả nhà tìm người đến nỗi muốn lật tung trời đất! Người còn ngồi yên ở đây tính toán cái gì! Người không biết võ công, nếu xảy ra chuyện gì bên ngoài, người bảo cao tổ sống sao! Người bảo con phải giải thích thế nào với cả nhà!”
Cố Tư Hạc nhíu chặt mày, nhàn nhạt hỏi: “Tổ phụ lại ở nhà làm trò sống chết nữa sao?”
Cố Tầm sao có thể không gấp gáp, bởi Cố Tư Hạc là đích tử duy nhất của dòng chính Cố gia. Hắn không luyện võ, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng cực kỳ cẩn thận, lúc này Cố gia lại đang trong thời khắc dầu sôi lửa bỏng, phồn hoa rực rỡ, người nhà đều sợ hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên mới đặc biệt phái Cố Tầm theo học võ để đi theo Cố tứ thúc. Nếu thật sự Cố tứ thúc có chuyện, e rằng hắn ta sẽ phải quỳ chết trong từ đường.
Trớ trêu thay, Cố Tư Hạc lại hoàn toàn chẳng hiểu nổi lòng người, hắn quá thông minh, làm việc luôn tùy hứng, nhiều chuyện với người khác là đại sự, nhưng trong mắt hắn chỉ là việc nhỏ không đáng kể, hắn thậm chí còn không hiểu tại sao thiên hạ phải để tâm đến những điều vặt vãnh như thế.
Đúng lúc này Cố Tầm mới để ý đến Tạ Chiêu Ninh đang ngồi bên cạnh, tuy nàng đội mũ che mặt, nhưng Cố tam lang quân vốn quen lăn lộn nơi chốn hoa nguyệt, chỉ cần liếc qua vóc dáng thon thả, chiếc cằm trắng trẻo duyên dáng hé lộ đã nhận ra, có chút kinh ngạc không tin được: “Tạ đại nương tử?” Hắn ta quay nhìn Cố Tư Hạc, rồi lại hỏi Tạ Chiêu Ninh: “Ngươi ở đây làm gì?”
Tạ Chiêu Ninh thầm thở dài, không ngờ Cố tam lang quân này lại có thể nhận ra nàng qua cả mũ che mặt.
Lần trước dù sao cũng là hiểu lầm, Cố Tầm đương nhiên không muốn lộ vẻ ngờ vực nữa, thế nhưng sự việc vẫn quá mức kỳ lạ, Cố tứ thúc bỏ nhà ra đi, cả Cố gia đã lục tung khắp Biện Kinh mà chẳng tìm được tung tích, người trong nhà ngày nào cũng quay cuồng, lo sợ hắn gặp chuyện chẳng lành. Cao tổ càng ngày càng khóc than ầm ĩ ở nhà, nói rằng nếu không tìm được người thì ông ấy sẽ chẳng sống nổi. Đương nhiên, ông ấy chưa bao giờ thật sự tuyệt thực, ngày nào cũng ăn hai bát cơm đầy mới có sức để khóc lóc, chỉ là muốn khiến cả nhà càng thêm quay cuồng mà thôi.
Chính là hai ngày nay, ám vệ của Cố gia hoạt động ở Thuận Xương Phủ nói rằng dường như đã trông thấy một người giống thế tử gia. Cố Tầm nhận được tin, vì vậy mới vội vàng chạy đến.