Tạ Chiêu Ninh khẽ mỉm cười. Hàm Sương và Hàm Nguyệt quả thật được Khương gia dạy dỗ nghiêm cẩn, trong lòng luôn cảm phục đại cữu của nàng, vì thế cũng nhìn nàng với lòng tin tưởng có phần mù quáng. Đến lúc này, hai người vẫn kiên quyết đứng về phía nàng.
Nàng vốn biết Tạ Chỉ Ninh cùng đám người kia sớm muộn cũng sẽ ra tay, quả nhiên mọi chuyện không ngoài dự liệu, thuốc ấy đúng là do nàng hạ vào chỗ của Tạ Uyển Ninh, nàng cũng chẳng hề hối hận. Nhưng kẻ thật sự đứng sau giật dây, xúi giục nàng làm điều ác lại chính là Tạ Chỉ Ninh và nhị muội, nàng chỉ dùng chính cách của họ để trả lại mà thôi. Nay bọn họ còn định vu oan cho nàng, thật khiến nàng thấy ghê tởm.
Nàng cất tiếng hỏi: “Phụ thân có tin không?”
Hàm Sương ngập ngừng rồi nói: “Ban đầu lang quân còn chưa tin, nhưng sau khi Xuân Cảnh quỳ xuống nói chính mắt mình trông thấy, lang quân đã tin đến bảy tám phần. Hiện ngài ấy đã sai mang ngọc bình ấy đi dò hỏi khắp các hiệu thuốc. Bọn nô tỳ đoán rằng, nếu thật sự có kẻ cố ý hãm hại thì hẳn mọi chuyện đã được sắp đặt từ trước. Lang quân nay nổi giận, còn nói nếu cuối cùng tra ra thật sự là do nương tử làm, thì nhất định sẽ cấm túc nương tử cho đến khi xuất giá. Đến lúc ấy, nương tử sẽ rơi vào thế vô cùng bị động!”
Khóe môi Tạ Chiêu Ninh khẽ nhếch, lần này bọn họ lôi cả Xuân Cảnh vào, quả nhiên đã bị nàng ép đến bước đường cùng mới ra chiêu hiểm như thế. Nghĩ vậy, nàng lại thấy vừa khéo nhân cơ hội này có thể quét sạch một lượt. Nàng bèn hỏi: “Vậy mẫu thân nói sao?”
Hàm Sương đáp: “Lúc đầu phu nhân cũng không tin, nhưng hai người họ có lời lẽ sắc bén, khiến phu nhân khó lòng bác bỏ. Dẫu vậy, phu nhân vẫn vội cầu xin lang quân, nói rằng dù thật sự là nương tử làm, chỉ cần trước khi tra rõ sự thật nương tử chịu tội nhận sai thì cũng xin miễn cấm túc. Lang quân khi ấy dịu đi đôi chút, nói chỉ giam nương tử trong viện một năm. Hơn nữa còn dặn bọn nô tỳ có mặt khi ấy không được tiết lộ cho nương tử biết.”
Nói xong, Hàm Sương nắm chặt tay Tạ Chiêu Ninh, khẩn khoản: “Nương tử, ngài mau đi tìm lang quân đi! Ván cờ này e rằng khó lòng phá giải, ngài hãy đến nói rõ một phen, biết đâu vẫn còn một tia hy vọng, nói không chừng còn có thể thoát khỏi cấm túc cũng nên!”
Thì ra, Hàm Sương liều mình đến tìm nàng chính là để khuyên nàng đi gặp phụ thân phân trần đôi lời.
Nàng mỉm cười hỏi: “Hàm Sương, ngươi lén đến đây, có ai nhìn thấy không?”
Hàm Sương thoáng sững người, rồi đáp: “Hôm nay vốn là Hàm Nguyệt hầu hạ, phu nhân trở về thì trằn trọc chẳng yên, lại không thể đến tìm nương tử, Hàm Nguyệt phải hầu suốt đêm. Nô tỳ vốn nên nghỉ ngơi nên lén lấy áo của nha hoàn hạ đẳng khoác lên, tìm đến nương tử, lại chọn đường vắng để đi, nghĩ là không ai thấy đâu.”
Tạ Chiêu Ninh lại nói: “Nếu thật sự có người thấy thì sao?”
Hàm Sương cắn răng đáp: “Chỉ cần nương tử thoát được tội, không bị cấm túc đến lúc xuất giá, dẫu lang quân có đánh chết nô tỳ cũng cam.”
Trong lòng Tạ Chiêu Ninh dấy lên cảm động, nhưng nàng vẫn dặn: “Hàm Sương, đa tạ ngươi đã đến nói cho ta biết, công ơn của ngươi và Hàm Nguyệt giúp ta, ta ghi nhớ trong lòng, về sau quyết chẳng phụ bạc. Giờ ngươi hãy quay về, chuyện hôm nay tuyệt đối không được tiết lộ với bất kỳ ai.”
Hàm Sương ngẩn ra, nàng ta vốn chẳng ngờ rằng nói việc này cho Tạ Chiêu Ninh thế mà nàng lại không hề kinh hãi, không hề giận dữ, trái lại dường như sớm đã lường trước. Không hiểu sao, Hàm Sương bỗng thấy trong lòng dấy lên một dự cảm, rằng đại nương tử quyết sẽ không đi tìm lang quân phân giải.
Nàng ta níu tay đại nương tử, khuyên nhủ: “Đại nương tử, xin ngài đừng chậm trễ, hãy mau đi tìm lang quân nói rõ đi! Có thể giảm nhẹ thì giảm nhẹ.”
Khóe môi Tạ Chiêu Ninh khẽ cong, nhìn vẻ lo lắng trên mặt Hàm Sương, nàng bảo: “Hàm Sương, ta nhất định sẽ không đi tìm phụ thân để giải bày. Một là vì các ngươi, nếu ngươi chưa từng đến báo cho ta, ta còn có thể đem chứng cứ đi thẳng đến gặp phụ thân. Nhưng giờ ngươi đã tới, chắc chắn bọn họ sẽ biết, những kẻ đó ở trong phủ nhiều năm, thế lực ăn sâu bén rễ, tai mắt khắp nơi, chắc chắn các ngươi không thể giấu nổi. Một khi ta đi gặp phụ thân, bọn họ có thể đưa ra chứng cớ nói rằng các ngươi đã báo cho ta, lén lút làm trái lệnh phụ thân, đến lúc ấy e rằng chẳng còn chỗ dung thân trong phủ nữa.”
Hàm Sương sững sờ. Nàng ta vốn đã thương lượng với Hàm Nguyệt, cho rằng việc này nhất định phải báo cho đại nương tử biết. Vì Hàm Nguyệt phải trực nên nàng ta mới liều mình đến đây, nhưng giờ đại nương tử lại nói nàng ta đã bị người ta để mắt từ trước rồi?