Nếu chỉ nói qua loa vài câu thì nàng thực sự lo Hồng Loa chẳng ghi nhớ được, bởi kiếp trước Hồng Loa từng làm ra nhiều việc rùng rợn, cuối cùng bị đánh cho nửa sống nửa chết rồi bị đuổi khỏi phủ, khi ấy nàng muốn che chở cũng chẳng còn cách nào. Nàng thật sự không muốn thấy cảnh tượng ấy tái diễn, chỉ đành dùng cách này để nàng ta nhớ kỹ.
Thanh Ổ ngập ngừng một lát rồi nói: “Nương tử, tối qua nô tỳ có và Hồng Loa có trò chuyện rất lâu.”
Thấy vẻ mặt của nàng ta, Tạ Chiêu Ninh hiểu ngay ắt hẳn có điều muốn nói.
Nàng bèn phân phó mấy tỳ nữ: “Các ngươi lui xuống đi, tiện thể mang cho ta vài quyển Kim Cang Kinh từ khố phòng đã chép trước đây.”
Mấy tỳ nữ cúi mình lui ra. Tạ Chiêu Ninh mới ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lấy một chiếc lược ngà đưa cho Thanh Ổ.
Bao nhiêu năm nay, Thanh Ổ luôn là người chải tóc cho nàng. Đến khi nàng xuất giá, Thanh Ổ trở thành quản sự cô cô, vẫn đều đặn chải tóc cho nàng. Về sau Thanh Ổ mất đi, chẳng còn ai búi tóc cho nàng tinh xảo như thế nữa.
Thanh Ổ vốn học nghề chải tóc, dùng lược ngà nhúng nước hoa hồng, từ tốn chải từng lọn tóc mềm như lụa. Tạ Chiêu Ninh nhìn bóng mình trong gương đồng, dung nhan còn non nớt mà xinh tươi, nàng dịu giọng nói: “Có điều gì muốn hỏi thì cứ nói đi.”
Thanh Ổ khựng lại một thoáng rồi mới hỏi: “Nô tỳ muốn thưa, lần này lang quân và mọi người hiểu lầm rằng ngài đánh trọng thương Bạch Lộ... có phải là do tam nương tử gây ra không?”
Thanh Ổ vốn là người cẩn trọng, thế nhưng vì từ nhỏ cùng nàng lớn lên ở Tây Bình Phủ nên chưa từng mang trong lòng nhiều tâm cơ phòng bị. Về sau, ở kiếp trước, khi cùng nàng gả vào Thuận Bình Quận Vương phủ, nàng ta cũng dần hiểu ra nên luôn cố gắng khuyên nhủ nàng. Chỉ tiếc khi ấy, nàng đã bị Tạ Chỉ Ninh che mắt quá sâu, làm sao chịu tin.
Tạ Chiêu Ninh khẽ cụp mắt, xoay người đáp: “Ta vốn không hề làm trọng thương Bạch Lộ, chỉ là vì chiếc hoa quan bị đưa sang chỗ Tạ Uyển Ninh nên ta mới dẫn người đi đoạt lại rồi tát nàng ta một cái, ai ngờ nàng ta ngã quỵ dưới gốc cây, hôn mê bất tỉnh, mà kẻ đã ám chỉ ta đi cướp hoa quan, chính là Tạ Chỉ Ninh.”
Sắc mặt Thanh Ổ lập tức thay đổi khác, nàng ta vốn một lòng hướng về nương tử, nghĩ rằng dù việc ấy có phải do nương tử làm hay không thì bản thân cũng nhất định phải đứng về phía nàng. Nào ngờ nương tử quả nhiên bị hãm hại!
Thanh Ổ nói: “Nương tử, vậy là phía sau chuyện này quả thực có bàn tay của tam nương tử?”
Càng nghĩ nàng ta càng hiểu ra, kể cả việc đại nương tử bất ngờ trách phạt Hồng Loa vừa rồi, hay bao chuyện đã xảy ra trước kia, tất cả đều hiện rõ. Khi ấy, nàng ta chỉ mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, nay ngẫm lại, chính là bởi những lời Tạ Chỉ Ninh thường xuyên rót vào tai mới khiến nương tử càng đi càng lệch lối, lang quân và phu nhân ngày càng xa lánh, lại càng thêm thân cận với Tạ Uyển Ninh. Mà nương tử thì lại coi Tạ Chỉ Ninh như ruột thịt, hết lòng tin tưởng, việc gì cũng nghe theo, càng lúc càng xa cách người nhà.
Một kẻ tâm địa hiểm độc đến mức ấy, quả thực đáng sợ.
Tạ Chiêu Ninh khẽ nói: “Thế nhưng không chỉ có vậy, ngươi thử nghĩ xem, rốt cuộc ai mới là kẻ hưởng lợi nhiều nhất?”
Trong đầu Thanh Ổ hiện ra gương mặt mềm yếu tinh xảo của Tạ Uyển Ninh, nghĩ đến cả phu nhân lẫn lang quân đều tín nhiệm nàng ta, rồi lại nhớ tới Tạ Chỉ Ninh và Tưởng di nương phía sau, một luồng hàn ý thấu xương từ sống lưng tràn lên.
Thanh Ổ bất chợt nắm chặt lấy tay nàng, lo lắng nói: “Nương tử, không được, rõ ràng ngài đã bị vu oan, nhất định phải phân trần cho rõ ràng! Nếu không, cả trong phủ đều sẽ nghĩ ngài là kẻ ác độc, phu nhân và lang quân sẽ ngày một chán ghét ngài hơn, cuối cùng lại để kẻ khác chiếm lấy lợi!”
Thanh Ổ đến lúc này mới thật sự hiểu thấu.
Nhìn vẻ gấp gáp ấy, Tạ Chiêu Ninh lại mỉm cười. Khi đó, trong lòng nàng nghĩ, nếu tất cả đều đã đổ oan cho ta, vậy thì ta sẽ làm cho đúng lời vu oan ấy. Dù sao, ta cũng chẳng muốn mãi bị người ta sỉ nhục vì những chuyện không phải do ta gây nên.
Thế nhưng nàng nào hay, cách làm ấy lại càng khiến bản thân lún sâu vào vực thẳm, vạn kiếp không thể quay đầu.
Đến cuối cùng, bọn họ đều nói, nên dựng kim thân cho Từ Tế phu nhân, đặt ở chùa cho người đời quỳ lạy, còn độc phụ Tạ Chiêu Ninh thì nên làm thành nhân trư, chôn dưới đất cho thiên hạ giày xéo.
Tạ Chiêu Ninh khẽ nói: “Ta hiểu, chỉ là ta có phân trần thì người khác cũng chẳng tin, vậy thì cần gì phải giải thích?”
Đây rõ ràng là nơi sinh thành của nàng, vậy mà ở Tạ gia, bước chân nào cũng gian nan hiểm trở!